Hoàng Phủ Tấn trong lòng buồn bực từ khi xé toang thánh chỉ kia, vì muốn phát tiết tâm tình bị đè nén một chút, liền từ ngự thư phòng đi ra, nghĩ tại trong ngự hoa viên tùy tiện đi một chút, có lẽ là nghĩ đến quá nhập thần, hắn cũng không có nhìn thấy Tiểu Thiên từ bên này đi tới, cho đến khi Tiểu Thiên tiến đụng vào trong ngực hắn, hắn mới phục hồi tinh thần lại, thấy trong ngực chính là nữ nhân làm hắn giận đến thiếu chút nữa sẽ phế nàng rồi lại không đành lòng phế bỏ, trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia kinh ngạc.
Hắn thấy đôi mắt Tiểu Thiên rõ ràng sưng lên, giống như là khóc thật lâu lưu lại .
Nàng khóc? Là bởi vì hắn muốn thả tay sao?
Hoàng Phủ Tấn trong đầu đột nhiên thoáng qua ý nghĩ như vậy, mà chính là hình thức ý tưởng để cho hắn nhíu mày.
Đáng chết, hắn thế nhưng đến bây giờ còn đối với nữ nhân ngốc này còn có ý nghĩ như vậy, hắn thật là muốn nàng đến phát điên rồi.
Tiểu Thiên nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn cũng kinh ngạc không nhỏ, trải qua nhiều chuyện như vậy, khi đối mặt với Hoàng Phủ Tấn nàng không biết nên dùng tâm tình gì nữa, thật ra thì nàng rất muốn giải thích, thật rất muốn nói cho hắn biết, nàng đi tìm Như Mộng cũng không phải là vì muốn cho hắn lập nàng ta làm phi, mà là…
“Hoàng…” Tiểu Thiên đang muốn mở miệng, lại bị thanh âm kiều mỵ mang theo hưng phấn ở đằng sau cắt ngang.
“Hoàng thượng
” Thanh âm Lan Phi ở Tiểu Thiên sau lưng vang lên, để cho Hoàng Phủ Tấn cùng Tiểu Thiên đồng thời đem tầm mắt chuyển sang nàng, chỉ thấy Lan Phi nàng mặt hưng phấn chạy tới hướng Hoàng Phủ Tấn, “Nô tì ra mắt hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”
Nhìn ra được, hưng phấn trên mặt Lan Phi thủy chung không có đổi qua.
“Không cần đa lễ .” Tiểu Thiên rõ ràng không vui, Nha Nha , tiểu thiếρ này không tới sớm không tới trễ, hết lần này tới lần khác đợi đến khi nàng muốn cùng Tấn giải thích lại xuất hiện, nàng tới thật là kịp thời.
Hoàng Phủ Tấn cũng nghe ra trong lời nói của Tiểu Thiên mang theo tia chán ghét, hắn đem tầm mắt chuyển sang Tiểu Thiên thấy bộ mặt nàng khó chịu, trong mắt của hắn thoáng qua một tia vui mừng.
Đưa tay đỡ Lan Phi đang quỳ gối, Hoàng Phủ Tấn ôn nhu mở miệng nói: “Ái phi không cần đa lễ.”