Nếu như vậy, nàng còn lo lắng cái gì, để làm chi những lo sợ không đâu.
Nhưng Đoá nhi cùng những nữ nhân kia không thể suy nghĩ thấu đáo như nàng được, cả ngày đều ở trước mặt nàng cau có mặt mày.
“Tiểu thư, ngài đừng ở đấy mà chơi ‘ đá hắn ’ nữa (là đàn ghi-ta đó, nếu như bạn nào không nhớ có thể xem lại các chương trước), mau nghĩ biện pháp đi.” Đoá nhi nổi giận, nhìn bộ dạng lúc này của Tỉêu Thiên, tựa hồ dường như không vì chính mình mà tìm một đuờng lui.
“Ai nha, đã bảo gọi là đàn ghi-ta, đừng gọi là ‘ đá hắn ’ nữa, sao ngươi có thể nhanh quên như vậy chứ.” Tỉêu Thiên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng một cái, căn bản là không thấy được sự khẩn trương trong lời nói của Đoá nhi.
“Tỉêu thư…”
“Được rồi, được rồi, ngươi đừng khẩn trương .” Vì không muốn Đoá nhi tiếp tục như vậy, Tỉêu Thiên quyết định mở miệng trấn an một chút lo lắng của nàng, “Ta biết hôn quân hắn sẽ không giết ta .” Tiểu Thiên nói với vẻ mặt đắc ý, có lão thái thái ở đó, hôn quân kia nhất định sẽ không “tạo phản”.
Chính là…
Trong lòng Tiểu Thiên bắt đầu hiện lên một tia lo lắng, tuy rằng nàng chỉ học ở mẹ một chút Trung y, nhưng tối hôm qua khi bắt mạch cho lão thái thái, nàng vẫn cảm nhân được nội thương của người thực rất nặng, nếu không cẩn thận chữa trị, chỉ sợ,…
Tiểu Thiên nhíu mày, nội thương kia quả thật không tốt.
“Grandma, ngài ngàn vạn lần không thể có việc a, mạng nhỏ của Thiên Thiên còn phải dựa vào người mà.”
Tiểu Thiên nhìn ra ngoài lãnh cung tự nhủ thầm.
“Hoàng tổ mẫu, mấy ngày nay, người có thấy trong người khá hơn chút nào không?” Hoàng Phủ Tấn giúp Thái Hoàng Thái Hậu tản bộ trong ngự hoa viên, trong mắt hiện rõ sự lo lắng cùng sợ hãi khiến Thái Hoàng Thái Hậu thực đau lòng.
Bà biết, trong lòng đứa cháu này thật sự vô cùng sợ hãi một ngày nào đó bà sẽ rời đi, giống như sự kiện năm đó, thực sự đã trở thành một bóng ma trong lòng hắn.