“Hiểu lầm?” Hoàng Phủ Tấn cười khổ một tiếng, “Nàng đi tìm Như Mộng, theo lời trẫm về đại sự trừ muốn trẫm lập Như Mộng làm phi, ngoài ra còn có cái gì là đại sự nữa?”
“Này…” Đoạn Ngự trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, tóm lại chuyện này sẽ không đơn giản như vậy,lần đầu tiên hắn nhìn thấy Như Mộng đã cảm thấy rất quen thuộc, nhưng là nhất thời không nghĩ ra, “Tấn, ngươi trước hết đừng tức giận, hãy tìm hoàng hậu hỏi rõ ràng một chút đi.”
“Không cần, trẫm để nàng tự do!” Hoàng Phủ Tấn mi mắt rũ xuống, khóe mắt thoáng qua một tia đau đớn, đi tới bàn đọc sách bên cạnh, cầm bút lông lên, nghĩ tại trên thánh chỉ viết chữ.
Thấy thế, Đoạn Ngự mau bước thêm một bước đem bút trên tay hắn đoạt lại, “Tấn, ngươi làm gì?”
“Đem bút trả lại cho trẫm!” Hoàng Phủ Tấn khẩu khí rất bình thản, giương mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, lãnh đạm mở miệng nói.
“Tấn, phế hậu chính là việc đại sự, ngươi rõ ràng yêu nàng, tại sao muốn phế như vậy? Ngươi biết, ngươi một khi phế nàng, ngươi nhất định sẽ hối hận!”
Lời của Đoạn Ngự nói trúng tim đen Hoàng Phủ Tấn, trên mặt của hắn xuất hiện một tia do dự, cau mày trầm mặc, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Đoạn Ngự, mở miệng nói: “Đem bút trả lại cho trẫm!”
“Tấn…”
“Trẫm nói đem bút trả lại cho trẫm!” Giống như là vì quyết định tựa như, Hoàng Phủ Tấn đối với Đoạn Ngự rống lên.
Nhìn bộ dạng hắn thế này đoán chừng nói cũng không thông, cuối cùng, hắn không thể làm gì khác hơn là đem bút đưa trả lại cho Hoàng Phủ Tấn, giống như là chưa từ bỏ ý định mở miệng nói: “Tấn, ngươi nếu đã viết ra, cũng đừng hối hận.” Đoạn Ngự nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Tấn, hắn rõ ràng nhìn ra được Hoàng Phủ Tấn sẽ không đổi ý.
“Trẫm tuyệt không hối hận!” Đoạt lấy bút trong tay Đoạn Ngự, Hoàng Phủ Tấn nhấc tay chuẩn bị viết lên thánh chỉ, cũng đang lúc này, hắn cau mày lộ vẻ do dự, trong đầu thoáng qua nụ cười thường ngày vẫn nở trên môi Tiểu Thiên, còn có thời điểm hắn bất lực nhất, thống khổ nhất nàng vẫn ở bên cạnh hắn, hắn thật cứ như vậy phế bỏ nàng sao?