Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Tấn trong mắt lóe ra rõ ràng nụ cười, hắn tự tay cầm long bào lên xem, quả nhiên, phía trên bị hắn xé rách có vài đường châm, mặc dù không thể nói là đẹp, nhưng trong lòng Hoàng Phủ Tấn, so với bất kì ai cũng vá thật đẹp.
“Cái này là ngươi vá?”
“Ha ha
” nàng cười khan mấy tiếng, đưa tay giật long bào lại, “Cái đó… Hoàng thượng, ta… Ta đang chuẩn bị vứt đây.”
Chột dạ cầm long bào xoay người sang chỗ khác, nét mặt của nàng tràn đầy ảo não.
Mặt ảo não chép miệng lắc đầu, lại cảm giác mình bị người từ phía sau ôm vào lòng.
Mặc dù tối hôm trải qua một chuyện thế nào, Hoàng Phủ Tấn làm như vậy cũng không đáng nói nhưng Tiểu Thiên đích lưng cương trực.
“Hoàng… Hoàng thượng…” Nàng chuyển mắt, cố gắng hóa giải tình thế lúng túng này, nhưng nghĩ mãi cũng không ra được
“Thiên Thiên, vá tốt như vậy, tại sao phải ném?” Hoàng Phủ Tấn thanh âm ôn nhu nói khẽ bên tai nàng, đem nàng ôm chặt hơn nữa.
“Vá… Vá thật tốt?” Tiểu Thiên nghe Hoàng Phủ Tấn nói những lời này mà chợt xoay đầu lại, trong mắt khó có thể che giấu nụ cười.
“Ừ, vá rất khá.” Hoàng Phủ Tấn gật đầu cười một cái, thấy Tiểu Thiên câu khích lệ này của hắn mà vui vẻ như thế, tâm tình sau khi thấy mẫu hậu cũng giãn ra một hai phần.
“Nhưng là…” Mặc dù Hoàng Phủ Tấn khen nàng như vậy, nhưng nàng cũng biết hắn đang an ủi nàng, nàng cũng không phải không tự biết rõ, y phục này nếu coi là vá tốt, những nữ công không phải là nhân vật cấp đại sư sao?
“Không có nhưng là, Thiên Thiên vá chính là tốt nhất.”