“Ngươi…”
“Thái hậu, ngươi đừng ép ta phải đánh rồi, ta không muốn làm dơ bẩn tay của mình.”
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi…”
“Ta không ngại nói cho ngươi biết, ta ngay đến hoàng thượng cũng đã cầm cái ghế ngồi đập qua, ngươi cũng không nên cho là ta không dám đối với Thái hậu nước láng giềng động thủ!” Nói xong, ánh mắt nàng lóe lên tia lạnh lẽo. Hơn nữa, nàng lại đem “Nước láng giềng” ba chữ đặc biệt nhấn mạnh, dụng ý rất rõ ràng, nàng hoàn toàn dập tắt mọi hi vọng của Nguyệt Khê!
“Niếp Tiểu Thiên, chớ đem những lời nói như vậy mà cự tuyệt.” Nguyệt Khê cắn răng, nếu không phải nha đầu chết tiệt kia là hoàng hậu, nàng còn có thể nhịn nàng đến bây giờ sao.
“Quân đâu, đem Nguyệt Khê Thái hậu tiễn khách cho bổn cung!” Nụ cười trên mặt Tiểu Thiên đột nhiên vụt tắt, ánh mắt trong chốc lát trở nên lạnh như băng.
“Không cần, tự ta đi!” Không muốn tự rước lấy nhục nữa, nàng tay áo, xoay người, mở cửa, đi ra ngoài.
Mà ngoài cửa, Hoàng Phủ Tấn thấy Nguyệt Khê mở cửa thì trong nháy mắt đã nhanh chóng dời đi, Nguyệt Khê lúc ra cửa cũng không thấy hắn.
Đợi Nguyệt Khê rời đi, Hoàng Phủ Tấn mới từ chỗ tối đi ra, nhìn bóng lưng Nguyệt Khê, ánh mắt hắn trầm xuống.
“Thật chướng khí, sáng sớm đã đụng phải nữ nhân thối tha như vậy, đem toàn bộ tâm tư lão nương ta phá hư.” Bên trong cửa, Tiểu Thiên ngồi xổm người xuống, dọn dẹp cái ly lúc trước mình vì tức giận mà ném vỡ, không chú ý tới Hoàng Phủ Tấn đang đứng ở cửa, dọn dẹp vụn thủy tinh trên đất, tiếp tục lẩm bẩm: “Thật không ngờ vì nữ nhân kia mà ném vỡ cái ly, thật lãng phí tư nguyên.” Càng nói càng khó chịu, Tiểu Thiên ngồi chồm hổm trên mặt đất, bụng đầy buồn bực.
Cuối cùng, nàng thở dài, tiếp tục dọn dẹp vụn thủy tinh, tầm mắt của nàng xuất hiện một vật khác.
Long… Long giày?
Tiểu Thiên chợt ngẩng đầu lên, “Hoàng thượng!”