“Mẫu hậu, đừng đi, mẫu hậu…..” Trong giấc mộng Hoàng Phủ Tấn thoạt nhìn rất không giúp, hắn nắm chiếc chăn, đuôi mày khóa rất chặt.
Tiểu Thiên bị thanh âm này của hắn đánh thức, chợt ngồi dậy, nàng nhìn thấy cặp mắt đang nhắm lại của Hoàng Phủ Tấn, thanh âm tuyệt vọng rõ ràng mang theo sự nghẹn ngào, hắn lúc này giống như đang bị đẩy vào vực sâu vạn trượng, muốn bắt một cành cây có thể làm cho hắn không bị rơi xuống vực sâu nữa, là như vậy không giúp.
“Hoàng thượng.” Tiểu Thiên đưa tay, nắm lấy bàn tay đã lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn, hốc mắt hơi đỏ lên.
“Phụ hoàng, không muốn a, phụ hoàng, người không thể chết, phụ hoàng, nhi thần không có mẫu hậu rồi, không thể không có phụ hoàng nữa, phụ hoàng, phụ hoàng!” Hoàng Phủ Tấn bị cơn ác mộng đánh thức, cả người từ trên giường ngồi dậy, trong mắt mang theo sự đau đớn, tuyệt vọng cùng hoảng sợ từ tận đáy lòng, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân của hắn.
“Hoàng thượng, người không sao chứ, hoàng thượng?”
Hoàng Phủ Tấn chậm rãi xoay đầu lại, hình ảnh chân thật trong cơn ác mộng khiến hắn run rẩy.
“Hoàng thượng?.”
“Thiên…Thiên Thiên.” Hoàng Phủ Tấn xoay người lại, đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, như lúc ở trong lương đình vậy, ôm thật chặt.
“Hoàng thượng, người có tâm sự gì có thể cùng Tiểu Thiên nói, không cần phải để trong lòng được không?” Nhìn Hoàng Phủ Tấn thống khổ như vậy, Tiểu Thiên tâm thắt lại, nước mắt muốn tranh nhau tuôn ra ngoài.
“Thiên Thiên, trẫm rất hận phụ hoàng cùng mẫu hậu, tại sao bọn họ không để ý đến cảm nhận của trẫm dù chỉ một chút. Trẫm là nhi tử của bọn họ, bọn họ tại sao lại tàn nhẫn như vậy, khụ……..” Nói một hơi đầy kich động, Hoàng Phủ Tấn khó khăn ho khan, nước mắt theo chóp mũi hắn nhỏ xuống cổ của Tiểu Thiên, khiến cho thân thể nàng cứng lại.
“Hoàng thượng, người đừng khổ sở, người còn có hoàng tổ mẫu, còn có……còn có ta.” Hai tay Tiểu Thiên vòng qua eo Hoàng Phủ Tấn, ôm hắn thật chặt, giống như muốn hắn cảm nhận được sự tồn tại của mình, không để hắn cảm thấy tuyệt vọng cùng cô độc.
Câu trả lời của Tiểu Thiên khiến cơ thể Hoàng Phủ Tấn cứng lại, hắn nhẹ nhàng buông nàng ra, nhìn trong mắt nàng lóe lệ quang, tim của hắn đập nhẹ một cái, “Còn…..Còn có ngươi nữa?”