Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng không nói gì, trên mặt nàng lộ ra một chút bất đắc dĩ làm cho hắn muốn được nghe lời giải thích lại thành cam chịu.
Hắn khổ sở lắc đầu một cái, trong lòng có mất mát chưa bao giờ có, giống như là có bảo bối gì đó đột nhiên bị người trộm đi, trong lòng cảm thấy trống trơn .
“Trẫm biết.” Hoàng Phủ Tấn chẳng qua là đơn giản đáp một tiếng, buông nàng ra xoay người hướng bên giường đi tới, khóe mắt mang theo chút khổ sở.
“Hoàng… Hoàng thượng.” Tiểu Thiên rất muốn nói cho hắn biết, trong lòng nàng người nàng muốn không phải gian phu kia, nhưng lời nói mới đến khóe miệng lại cứng rắn mà nuốt trở lại.
“Khụ…” Hoàng Phủ Tấn che miệng lại một lần nữa ho khan, không biết là có hay không bởi vì trong lòng đau thương mà khiến cho hắn hít thở không thông, lúc này hắn có vẻ vô cùng khó chịu, sắc mặt vốn đang nóng rần mà đỏ lên thì lúc này lại càng có vẻ thêm tái nhợt.
“Hoàng thượng.” Thấy Hoàng Phủ Tấn lần nữa ho khan, Tiểu Thiên lập tức chạy tới, thiếu chút nữa nàng đã quên Hoàng Phủ Tấn đang bị phát sốt rồi, tên ngu ngốc này tự nhiên lại đem thân thể tя͢ần ͙ȶя͢uồng từ trong chăn bò ra ngoài .
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Hoàng Phủ Tấn hất tay của Tiểu Thiên đưa tới, giọng nói mang theo vài phần mùi vị tức giận.
“Ta…” Cắn môi dưới, nàng không yên tâm nhìn Hoàng Phủ Tấn, “Ta… Ta không yên lòng về ngươi.” Cuối cùng, nàng nói ra những lời này ở ngay trước mặt Hoàng Phủ Tấn, trên mặt rõ ràng mất tự nhiên.
Những lời này của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn trong lòng thấy kinh ngạc, hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Thiên, trong một lúc nhất thời mê mang.
“Ngươi… Khụ…” Vốn định mở miệng, lại một lần nữa bị tiếng ho khan khó khăn cắt đứt.
“Hoàng thượng, ngươi… Ngươi làm sao vậy?” Tiểu Thiên giơ tay ra, vỗ vào lưng Hoàng Phủ Tấn, chân mày lại một lần nữa cau chặt.