“Dạ, dạ, thần biết sai rồi, thần cảm thấy những lời nương nương nói quả thật rất nghiêm túc!” Đoạn Ngự lập tức thức thời gật đầu, cố gắng không để ình cười thật to, hắn rất mong đợi tiếp theo nàng có thể nói ra cái gì để cho hắn cười đây.
Không như Đoạn Ngự, Hoàng Phủ Tấn có vẻ lãnh đạm hơn rất nhiều. Mặc dù chính hắn cũng vì những lời này của Tiểu Thiên mà không nhịn được nâng khóe miệng lên.
Che miệng ho nhẹ mấy tiếng, Hoàng Phủ Tấn khôi phục lại bộ dạng bình thường, mở miệng nói: “Trẫm đóng cửa kỹ viện thì cùng những nam nhân …Cưỡng gian (QJ) có quan hệ gì?” Hoàng Phủ Tấn nói xong hai chữ ‘Cưỡng gian (QJ)’ cũng cảm thấy không được tự nhiên, tại sao nữ nhân này lại nói thoải mái như vậy.
“Đương nhiên là có quan hệ, quan hệ cũng rất lớn a!” Nghe thấy Hoàng Phủ Tấn hỏi như thế, Tiểu Thiên càng thêm nghiêm túc, vẻ mặt giống như xảy ra đại sự vậy.
“Ngươi tránh ra.” Nàng tiến lên, đẩy Đoạn Ngự đang đứng cạnh Hoàng Phủ Tấn ra , ngồi xuống ở bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, động tác rất tự nhiên, không chú ý đến có gì đó không đúng.
Lần này nàng nhất định phải nói cho hôn quân này hiểu, để cho hắn chớ đem kỹ viện mà ngừng hoạt động.
“Hoàng thượng, cái kỹ viện này là có quan hệ đến quốc gia đại sự a, ngài biết không?” Tiểu Thiên nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, vẻ mặt rất nghiêm túc!
“Quốc gia đại sự?” Hoàng Phủ Tấn bởi vì những lời này của nàng mà nhíu mày, nữ nhân chết tiệt này, thật đúng là chuyện gì cũng thích gắn với quốc gia đại sự.
“Đúng vậy a.” Gật đầu một cái, nàng lấy hơi, tiếp tục nói: “Hoàng thượng, ngài a, ngài mà đem kỹ viện đóng cửa, bao nhiêu du͙c vọng của nam nhân không có chỗ phát tiết a. Bọn họ đi dạo kỹ viện, nhất định là bởi vì thê tử bọn họ không thỏa mãn được bọn họ nha. Nhà người có tiền còn dễ nói, bọn họ còn có tiểu thiếρ, phải không? Về phần ngài, thì càng thêm không cần lo lắng, hơn ba ngàn nữ nhân để giải quyết. Nhưng ngài phải suy nghĩ một chút về những nam tử có cuộc sống bình thường bên ngoài a, bọn họ không cưới nổi tiểu thiếρ, mà thời điểm du͙c vọng không có nơi để phát tiết, dĩ nhiên chỉ có thể đi kỹ viện. Ngươi thật tốt, câu nói đầu tiên là đóng cửa kỹ viện. Ngươi suy nghĩ một chút đi, không phải là ngươi buộc bọn họ đi cưỡng gian (QJ) thì là cái gì?”
Lúc Tiểu Thiên nói tới chỗ này, Đoạn Ngự đã vì nén cười mà sắp tắt thở đến nơi. Hắn hối hận, hắn thật không nên ở lại chỗ này. Hiện tại thì tốt rồi, buồn cười lại không dám cười, nhưng mà không cười, hắn thật sự sẽ chết mất .