“Không… Không cười.” Thức thời lắc đầu một cái, nàng cũng không hy vọng kết quả nàng sẽ giống như con bào ngư mặc hắn bóp chặt trong tay, bóp nát bấy! Nhưng… Nhưng hôn quân này thật… Thật sự đáng yêu nha.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi còn cười!” Hoàng Phủ Tấn mặt đen thui.
“Hoàng… Hoàng thượng, cẩn thận, đừng lộn xộn !” Nhìn Hoàng Phủ Tấn giận đến muốn cầm đao, Tiểu Thiên lập tức thức thời ngậm miệng lại, ôi mẹ ơi, không cười là được chứ gì, hôn quân này lại còn muốn động đao a.
“Đi nhóm lửa đi.” Hoàng Phủ Tấn mặt đen lại, ném con bào ngư ở trong tay, đáng chết, mì này rốt cuộc nấu thế nào???
“A, a, dạ, Hoàng thượng!” Nàng lập tức gật gật đầu, đi tới trước bếp lò, nắm công cụ bắt đầu nổi lửa.
Cái phòng bếp này phải nói là có khuyết điểm đi, khuyết điểm duy nhất là phải thổi lửa để nấu một tô mì.
Thật vất vả đem lửa nhóm lên, nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn thủy chung nhìn chằm chằm những gia vị trước mắt đến ngẩn cả người.
“Hoàng thượng, lửa cháy rồi, có thể bắt đầu nấu.” Nàng mở miệng nhắc nhở hắn, nàng rất muốn biết, tên hôn quân này rốt cuộc làm thế nào nấu một tô mì.
Nàng từ lò bếp sau đi ra, đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, cố làm vô tội mở miệng nói: “Hoàng thượng, ngài mau làm đi, ta chết đói.”
Hừ hừ! ta xem ngươi làm sao nấu. Ngươi không phải là rất phách lối sao? Ngươi nấu đi, ngươi nấu đi!
Tiểu Thiên trong mắt mang theo khiêu khích rõ ràng, để cho Hoàng Phủ Tấn nheo lại cặp mắt.
“Niếp Tiểu Thiên!” Ném món ăn trong tay sang một bên, hắn một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, cúi đầu, nhìn về phía nàng, trong mắt mang theo vài phần cảnh cáo, “Còn dám để cho Trẫm thấy ánh mắt khiêu khích này, Trẫm đem ngươi cùng nấu!”
“Dạ, dạ, Hoàng thượng, ta sai rồi, ta thật sai rồi.” Nuốt một ngụm nước bọt, nàng rụt cổ, đàng hoàng thừa nhận sai lầm, hôn quân này đích thực thực tính có thể đạt tới 0.8 trở lên, một khi hắn thẹn quá thành giận, không làm được thì sẽ đem nàng ném vào nồi, nàng hiện tại ngàn vạn không thể lấy chính mình làm thí nghiệm, đi khảo nghiệm sự nhẫn nại của hắn .