Nhìn ra trong mắt Tiểu Thiên có phần bất mãn, Hoàng Phủ Tấn cũng lười không để ý tới, “Nhìn đủ chưa? Muốn ăn cái gì nói nhanh một chút, Trẫm không có thời gian cùng ngươi hao tổn!”
“Tùy ngươi đi.” Nhìn trong phòng bếp bày món ăn, nhiều tới mức có thể làm một nhà cơm miễn phí. Cuối cùng, nàng còn nói, “Nấu tô mì đi, không cần làm thức ăn khoa trương.”
“Ừm.” Lạnh lùng đáp một tiếng, Hoàng Phủ Tấn đi tới trước bếp lò, chọn vài món thức ăn, động tác tay đột nhiên dừng lại.
Trong mắt của hắn thoáng qua một tia mất tự nhiên! Đáng chết, mì này nấu thế nào? Hắn ảo não nhíu mày.
Tiểu Thiên đứng bên cạnh hắn, nhìn hắn đột nhiên cau mày, trong lúc nhất thời không có phản ứng kịp: “Hoàng thượng, sao ngươi lại dừng?”
Tiểu Thiên vừa hỏi, vẻ mất tự nhiên trên mặt Hoàng Phủ Tấn càng thêm rõ ràng, hắn làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, không chuyện gì có thể làm khó được hắn, giờ hắn lại bị một bát mì làm khổ sở.
“Hoàng thượng?” Nhìn thấy vẻ mất tự nhiên Hoàng trên mặt Phủ Tấn, Tiểu Thiên đột nhiên hiểu được gì đó.
Hôn quân này… Không phải là không biết làm sao. Ha ha ~~ Vui thật nha, rốt cục để cho nàng tìm được nhược điểm của tên hôn quân này .
Khóe miệng của nàng không ngừng cong lên, mà lại càng lúc càng lớn, thấy mặt Hoàng Phủ Tấn càng thêm mất tự nhiên .
“Ngươi cười cái gì?” Hoàng Phủ Tấn nghiêm mặt mở miệng nói.
“Không có, không có gì.” Đè nén không để phải cất tiếng cười to, Tiểu Thiên che miệng, lắc đầu một cái, đơn giản chỉ cần nàng nén cười.
Thì ra tên hôn quân này còn có thể đáng yêu như thế, ha ha
cười ngạo rồi, hôn quân này thật đáng yêu, đúng là làm cho người ta thích vô cùng. Đáng tiếc, nàng biết, đáng yêu kéo dài không được bao lâu, hôn quân này lại khôi phục bản tính, loại bản tính cực kì tàn ác !
Quả nhiên ——
“Sao ngươi còn cười!” Hoàng Phủ Tấn rống lớn rồi ra ngoài, thấy trong mắt Tiểu Thiên khó nén nụ cười, hắn liền nổi giận trong bụng. Đáng chết, hắn lại bị nữ nhân này cười nhạo, chỉ bởi vì một bát mì!
Ngón tay siết chặt, bào ngư nát bấy!!!!