“Đúng vậy!” Nàng gật đầu một cái, nhưng ngay sau đó lại ý thức được mình lỡ miệng, nàng lại lập tức lắc đầu “Không phải vậy, hoàng thượng!”
“Không phải vậy?” Hoàng Phủ Tấn lật một cái, đem Tiểu Thiên đè ở phía dưới, hai tay chống hai bên, đem nàng giam cầm giữa hai tay mình, mắt nhìn xuống nàng.
“Không… Không phải thế.” Tiểu Thiên nhìn tư thế hai người bây giờ, nàng khẩn trương nuốt nước miếng. Má ơi! bây giờ là như thế nào a? Hôn quân muốn làm gì?
Sẽ không, sẽ không. Tỉnh táo! Tỉnh táo! Hôn quân đối với nàng không có chút lay động hay hứng thú. Nàng cũng không thể như lần trước để hắn chiếm tiện nghi a!
Lần này, nàng nhất định phải chống lại ánh mắt đầy mị lực giết người của tên hôn quân này.
“Hoàng… Hoàng thượng, ngài đổi lại tư thế có được không?” Nàng hỏi một cách vô tội.
“Không thể!” Nữ nhân này, còn dám cùng hắn cò kè mặc cả! Hoang Phủ Tấn cúi đầu nhìn nhìn tư thế của mình một chút, quả thật có chút mờ ám quá.
“Vậy… Vậy ngài tiếp tục nằm như vậy đi, ta…Ta sẽ dời đi chỗ khác!” Vừa nói liền muốn động đậy thân từ phía dưới Hoàng Phủ Tấn ra ngoài.
“Không cho phép nhúc nhích!” Vừa mới dời đi chưa được mấy cái liền bị lời nói cứng rắn của Hoàng Phủ Tấn cắt đứt.
Mỹ nhân này thật không biết nghĩ cái gì, để cho hắn tiếp tục nằm, nàng dời ra ngoài? Đem hắn thành cái gì? Ngu ngốc sao?
“Cái đó… Hoàng thượng, ngài không cảm thấy chúng ta như vậy rất kì quái sao?” Liếc mắt nhìn tư thế hai người bây giờ, nàng vô cùng “hảo tâm” nhắc nhở hắn.
“Không kì quái!” Hoàng Phủ Tấn trả lời, nhìn cặp mắt nàng không an phận chuyển động khắp nơi, hắn biết nàng đang rất khẩn trương. Thật ra không chỉ mình nàng, hắn đã thân mật qua nhiều nữ nhân nhưng bây giờ, e hèm, hình như cũng cảm thấy rất khẩn trương.
Cho dù hắn hiện tại vẫn giả bộ rất trấn địnhtrước mặt nữ nhân phía dưới này.
“Hoàng… Hoàng thượng, ngài… Ngài có lời gì cứ nói.” Tiểu Thiên đem tầm mắt chuyển dời đi nơi khác cũng không có gan nhìn Hoàng Phủ Tấn lấy một cái.
Má ơi
như bây giờ còn “kich tình đùa giỡn” hơn màn ngày đó khiến nàng khẩn trương, trên lưng cũng toát mồ hôi.