“Niếp Tiểu Thiên, ngươi nói có phải quá khoa trương không!” Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc nàng, chuyện khoa trương như vậy nàng càng nói lại càng hăng, hắn hiện tại đang hoài nghi nữ nhân này rốt cuộc là đang khen hắn hay là đang chê hắn đây!
“Không hề khoa trương!” Tiểu Thiên lập tức phản bác lời Hoàng Phủ Tấn.. “Dù sao về sau, bất kể thế nào ngươi cũng không được phép ra khỏi cung.”
“Niếp Tiểu Thiên, đây mới là câu ngươi muốn nói?” Hoàng phủ Tấn nheo mắt. Nghe được những lời này của Tiểu Thiên, hắn đã hiểu, nữ nhân này nói từ nãy tới giờ mục đích chính là không muốn hắn ra khỏi cung bắt nàng về.
Hắn biết nữ nhân này một chút cũng không chịu an phận mà.
“Câu… gì?” Nuốt một ngụm nước bọt, Tiểu Thiên trong mắt thoáng qua tia chột dạ. Ô oa
Hôn quân này sao mới nói một câu mà đã nhìn ra mục đích của nàng rồi.
“Câu gì? Ngươi cứ nói đi!”
“Ngươi… Ngươi đừng nhìn ta như vậy chứ sao.” Tiểu Thiên rụt cổ không dám nhìn Hoàng Phủ Tấn.
” Không tệ a, Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn đưa tay ra túm lấy nàng vào ngực, “Lần này thông minh không nhỏ a?”
“Không phải là thay đổi, là vẫn luôn như vậy!” Nuốt một ngụm nước bọt, Tiểu Thiên chớp cặp mắt mở miệng nói.
“Câm miệng!”
“A!” Nàng lập tức che miệng lại.
Hoàng Phủ Tấn nghiêm mặt, mặc dù rất muốn cười nhưng hắn vẫn nhịn lại. Đối phó với nữ nhân này không thể quá hiền lành được, nói nàng thông mình nàng dám nói mình vẫn luôn như vậy, da mặt cũng thật quá dày đi.