Mà Tiểu Thiên chủ động gần sát hắn như vậy làm hắn nghĩ nàng có thể đối với người đàn ông nào cũng sẽ thân mật, tùy tiện như vậy hay không. Hắn vốn nên tức giận, nhưng không được, Tiểu Thiên bắt lấy cánh tay hắn như vậy làm hắn thế nào cũng bài xích không được.
“Hoàng thượng.” Tiểu Thiên lên tiếng, thấy Hoàng Phủ Tấn khẽ nhíu mày, nàng dường như cũng ý thức được cái gì, liếc mắt nhìn tay của mình, nàng thức thời đưa tay thu về, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng.
Mà Hoàng Phủ Tấn rõ ràng chú ý đến hành động của nàng, hắn nghiêng đầu nhìn hai mắt của nàng, trên mặt nàng thể hiện sự lúng túng làm trong lòng hắn thoáng qua một tia đau lòng, nhưng cũng không nói gì.
“Nói đi.” Thanh âmHoàng Phủ Tấn mềm hẳn xuống.
Thu thập hết sự lúng túng bất chợt vừa rồi, nàng lại khôi phục bộ dạng thường ngày, “Hoàng thượng, là như vậy, về vấn đề chúng ta mới thảo luận vừa rồi, ta cuối cùng cũng rút ra một kết luận rất quan trọng, kết luận này ngươi nhất định phải nghe rõ, hơn nữa phải nhớ kỹ, biết không?”
“Được, ngươi nói xem.”
“Hoàng thượng, bộ dạng đẹp trai không phải là lỗi của ngươi, điểm này ta thừa nhận, nhưng bộ dáng đẹp trai mà lại đi ra ngoài chơi bời sẽ là sai lầm của ngươi rồi, đúng không?”
“Niếp Tiểu Thiên! Trẫm đi ra ngoài chơi bời lúc nào?” Thanh âmHoàng Phủ Tấn vang lên.
“Không phải là hôm nay sao.” Tức giận liếc hắn một cái, Tiểu Thiên bật thốt lên, trí nhớ hôn quân này sao thế, cũng không phải hôm nay là người nào đó đi dạo kỹ viện, còn mang theo một đương triều Tể tướng cùng đi, đi thì đi thôi, còn đem nàng bắt trở về. Nàng rốt cục phát hiện hôn quân một khuyết điểm —— chính là tuổi còn trẻ, trí nhớ lại bị thoái hóa nghiêm trọng!
“Hôm nay trẫm rất phiêu diêu sao?” Hoàng Phủ Tấn đen mặt lại, nếu không phải là nàng ngày ngày nghĩ đến chuyện đi kỹ viện, hắn sẽ đi kỹ viện đem nàng mang về sao?