“Thật ra thì cũng không phải là bí mật nữa” Dạ dày không đau, Tiểu Thiên xem ra đóng miệng một buổi chiều, giờ lại bắt đầu nhiều chuyện.
“Được, vậy ngươi nói xem cái bí mật mà ngươi vừa bảo không còn là bí mật nữa rốt cuộc là cái gì?” Hoàng Phủ Tấn ngồi bên cạnh nàng, một bộ dạng rất chi là hăng hái hỏi.
“Chính là……..” Đổi tư thế, nàng đem mình chuyển qua bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, cùng hắn tham thảo một vấn đề mà nàng cảm thấy thập phần hứng thú.
“Ừ, ngươi cứ nói.”
“Hoàng thượng, ngươi có nhớ ta từng nói hay không, con người ngươi dáng dấp đẹp như vậy, đơn giản là hiện tại muốn buộc tất cả nam nhân đi tự sát sao?” Nói đến đây, nàng vẫn có chút nổi giận, ngay tại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy yêu nghiệt này, nàng còn thật sự khen hắn một câu, tiểu tử này lại vẫn mắng nàng háo sắc, còn muốn mang nàng kéo đi ngũ mã phanh thây!
Nghĩ lại một chút, lúc ấy mình thật là mạng lớn, chứ vô duyên vô cớ bị hôn quân này phanh thây, thật là vô tội oan uổng a.
“Ừ, ngươi thật sự đã từng nói như vậy.” Hoàng Phủ Tấn gật đầu một cái, lúc ấy nữ nhân này ở trước mặt hắn không chút nào suy nghĩ nói ra, phản ứng duy nhất của hắn chính là cảm thấy nữ nhân này thật không biết xấu hổ, nhưng bây giờ nghe, lại làm cho hắn có một cảm giác khác thường kì lạ.
“Ngươi nói một người đàn ông nhìn đẹp mắt như ngươi vậy làm gì?” Tiểu Thiên mặt không đồng ý nhìn Hoàng Phủ Tấn, “Mang đến cho nữ nhân chơi sao? Ta cảm thấy cũng không cần phải như vậy a, ngươi là Hoàng đế nha, có quyền có tiền, tùy tiện đứng trong một đám người, cho dù ngươi có xấu xí, là nữ nhân đều sẽ chọn ngươi, đúng không? Ngươi nói, ngươi có cần thiết phải nhìn đẹp mắt như vậy nữa không? Có quyền, có thế, có tiền, có sắc, ngươi chiếm hết toàn bộ, ngươi nói ngươi như vậy, nam nhân khác làm thế nào để sống? Ngươi không phải là buộc bọn họ tự sát là cái gì?” Tiểu Thiên một hơi quở trách hắn, hi vọng hôn quân này có thể có chút áy náy, có chút khiêm tốn, không ngờ lại gặp một Hoàng Phủ Tấn thô bạo.
“Niếp Tiểu Thiên, cái gì gọi là trẫm có cần phải lúc nào cũng đẹp mắt như vậy? Dáng dấp đẹp mắt không lẽ là lỗi của trẫm sao?” Hoàng Phủ Tấn hung hăng vỗ một cái vào đầu của nàng, trong mắt lại thoáng qua một tia cười khó nén.
Nữ nhân này lại hào hiệp trượng nghĩa quở trách hắn như vậy, lại là bởi vì dáng dấp hắn đẹp mắt? Hắn thực sự là lần đầu tiên nghe được có người nữ tử vì bộ dáng đẹp mắt của hắn mà chỉ trích hắn.