“Niếp Tiểu Thiên, trẫm nói ngươi sẽ không chết, sẽ không phải chết!” Mặt Hoàng Phủ Tấn chìm xuống , “Nếu ngươi muốn chết, trừ phi là trẫm muốn giết ngươi, nếu không ngươi sẽ sống được lâu trăm tuổi.”
“Vậy… Ngươi sẽ phải bị… Bị ta chọc giận đến đoản mệnh .”
“Mặc kệ trẫm!” những lời này của Hoàng Phủ Tấn bật thốt lên, tiểu nữ nhân này tại sao làm cho hắn đau lòng muốn thay nàng chịu sự đau đớn này, trơ mắt nhìn bộ dạng nàng ở trước mặt mình khó khăn không có một chút thể lực như vậy, tim của hắn liền nhói lên khó chịu.
Trên vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn bày ra bộ dạng nghiêm túc để cho Tiểu Thiên không nói gì thêm, nàng không hiểu tình cảm hôn quân này rốt cuộc đối với nàng là thế nào ?
Bởi vì mình là lão bà của hắn, cho nên hắn khẩn trương sao? Không thể nào, hậu cung của hôn quân này nhiều nữ nhân như vậy, cũng coi như là lão bà của hắn đi, hắn cũng khẩn trương, hắn sẽ thèm tới đây sao?
Hơn nữa, hôn quân này cho tới bây giờ cũng không có nhìn nhận nàng là lão bà, thường ngày hắn không ngại nàng bẩn thỉu cũng đã quá tốt rồi.
Nàng hiện tại cái gì cũng không hiểu, cũng không muốn hiểu về cái vấn đề này.
Chỉ vì trong dạ dày nàng co rút đau đớn một lần nữa làm cơ thể đau nhói yếu ớt.
“Ách…” Che dạ dày, lần này, Tiểu Thiên đau càng thêm lợi hại, thật giống như là muốn nàng bất đắc dĩ phải chết, nàng làm bác sĩ đã nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua một người nào dạ dày có thể đau đến gần như sắp chết a.
Vị hoàng hậu thật này cũng thật là đáng thương a, thân thể nàng rốt cuộc là cái gì thế.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi sao vậy? Ngươi mau nói cho trẫm, ngươi sao rồi.” Thấy Tiểu Thiên đau đến cả người co rúc ở trong ngực mình, Hoàng Phủ Tấn khẩn trương ngay cả hốc mắt đều đỏ. Tại sao nàng đau thành cái bộ dáng này chứ?
“Hoàng…” Tựa như lúc trước, nàng liền một lời cũng không nói ra được, ngay cả, so lúc trước còn đau hơn, tay của nàng lại một lần nữa đau đến lạnh như băng.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi mau trả lời trẫm đi, Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn ở bên tai nàng khẩn trương kêu lên , nhìn Tiểu Thiên đau đến ngay cả lời nói đều không nói ra, mặt Hoàng Phủ Tấn liền biến sắc.