“Ừ?”
“Tiểu thư, ngài rốt cuộc làm sao vậy, có phải hoàng thượng lại mắng tiểu thư không?”
“Hắn…” Vừa nhắc tới Hoàng Phủ Tấn, tâm Tiểu Thiên lại một lần nữa bị quất một cái, nhưng cũng không kéo dài bao lâu, nàng miễn cưỡng từ khóe miệng nặn ra một nụ cười , “Không có gì, em tìm ta có chuyện gì?”
Lại tới…
Đóa Nhi thở dài ở trong lòng, mình đã nói nhiều lần, là vị cô nãi nãi này đôi mắt sững sờ, mới làm ình phải lập đi lập lại.
“Tiểu thư, nô tỳ nghĩ ngài nên dùng bữa tối .” Đóa Nhi lại nhấn mạnh một lần nữa.
“À.” Nhẹ nhàng lên tiếng, Tiểu Thiên không nói gì thêm.
À? À là có ý gì. Đóa Nhi nhíu mày, tiểu thư này không phải là bị hoàng thượng mắng cho ngu ngốc đấy chứ.
“Tiểu thư, vậy ngài…”
“Các em ăn đi, ta không ăn.” Tiểu Thiên từ trên nhuyễn tháp đứng lên, nàng bây giờ không có khẩu vị gì.
Còn nói, cái đó nếu không phải do tên quỷ hôn quân làm hại, nếu không phải là hắn, nàng cũng sẽ không buồn bực suốt một buổi chiều .
“Tiểu thư, ngài không ăn cơm làm sao được ạ?” Đóa Nhi nóng nảy, tiểu thư này thể chất nàng cũng không phải là không rõ ràng lắm, mặc dù nói mất trí nhớ, thể trạng của tiểu thư tựa hồ cũng tốt lên rất nhiều, nhưng nàng không thể nhịn đói nha.
“Ai nha, em khẩn trương cái gì, một bữa không ăn cũng sẽ không chết.” Tiểu Thiên có vẻ có chút không nhịn được, những thứ này thân thể cổ nhân còn không kém đến mức đến một bữa cơm không ăn sẽ phải tìm Diêm Vương ca ca đánh cờ so tài a.
“Không phải là nha, tiểu thư, ngài…”
“Đóa Nhi, chính ngươi đi ra ngoài ăn đi, ta không muốn ăn, thật.” Tiểu Thiên dáng vẻ đầy phiền não, đem Đóa Nhi đẩy tới cửa, “Đóa Nhi, tiểu thư ta hiện tại mệt chết đi, buồn ngủ, em muốn ăn cơm tự mình đi ăn, đừng phá ta nữa, biết không?”
“Tiểu thư…”
“Tốt lắm, đi ra ngoài đi.” Tiểu Thiên lấy một tay đẩy Đóa Nhi tới ngoài cửa, đem cửa đóng thật chặt, mi mắt của nàng rũ xuống.
Chậm rãi đi tới bên giường, nàng lật người nằm xuống giường, thật ra thì, nàng bây giờ một chút buồn ngủ cũng không có.
Trong đầu thoáng qua mình đi đảo Bali nhảy Bungee, ở trên đường đụng phải vị lão bà bà kia.