“Ừ.” Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng lên tiếng.
“Hoàng thượng ngươi làm sao vậy?” Nhìn Hoàng Phủ Tấn mang vẻ mặt buồn bực, Tiểu Thiên mở miệng hỏi. Kì quái, hôn quân này là đang xảy ra chuyện gì vậy, nhìn thế nào cũng thấy thật kì lạ.
“Trẫm không có sao, ngươi trở về đi.” Khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần giận dỗi.
“Ta thật có thể trở về?” Tiểu Thiên ánh mắt sáng lên. Wase, hôn quân này hôm nay nhân phẩm thật tốt nha, nàng cầm tiền của hắn đi dạo kĩ viện, vốn cho là sẽ bị hắn hung hăng giáo huấn một phen, không nghĩ tới hôn quân này lại dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy.
Nhân phẩm đại bộc phát a, chẳng những là hôn quân nhân phẩm bộc phát, ngay cả chính nàng nhân phẩm cũng tuyệt đối bắt đầu bộc phát, nếu không, ông trời làm sao lại sẽ phù hộ nàng không có bị hôn quân mắng đây.
“Có thể” Nhìn trong mắt Tiểu Thiên là bộ dạng mong chờ được rời khỏi, buồn bực trong lòng Hoàng Phủ Tấn càng tăng thêm mãnh liệt.
Nữ nhân chết tiệt này, rốt cuộc nàng thật sự rất chán ghét ở cùng một chỗ với hắn.
Đáng chết, hắn rốt cuộc là đang giận dỗi cái gì chứ? Ở trong lòng Hoàng Phủ Tấn hung hăng mắng một tiếng, “Ngươi rất ghét một chỗ ở chung với trẫm?”
Ngoài dự đoán của mọi người, Hoàng Phủ Tấn bất chợt thốt lên câu nói là Tiểu Thiên lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.
“Cái….Cái gì?” không hề nghĩ qua Hoàng Phủ Tấn sẽ hỏi vấn đề như vậy, Tiểu Thiên trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, ngay cả nàng cũng không hiểu Hoàng Phủ Tấn tại sao lại hỏi đến vấn đề này. Dù sao, nàng thích ở cùng một chỗ với hắn hay không tựa như đối với hắn cũng không có gì trọng yếu a.
Khi Hoàng Phủ Tấn ý thức được thì vấn đề của hắn đã bị hỏi thành lời.
Trong lòng hắn cơn giận càng lớn, tức Tiểu Thiên, lại càng tức giận chính mình. Gần đây hắn bị nữ nhân này làm cho càng ngày càng không giống hắn.
“Trẫm nói là ngươi có phải rất ghét cùng trẫm ở chung một chỗ hay không?” Hoàng Phủ Tấn lần này gần như là hét lớn, chỉ vì để che giấu sự chột dạ ở trong lòng.
“Ngươi muốn hỏi thì hỏi đi, làm gì mà phải la lớn vậy chứ?” Không tình nguyện gãi gãi lỗ tai, Tiểu Thiên cau mày mở miệng nói: “Ta nói hoàng thượng, ngươi không cảm thấy vấn đề ngươi hỏi rất kì quái sao. Từ trước tới nay ngươi rất ghét cùng ta ở chung một chỗ, dĩ nhiên, ta cũng không phủ nhận, ta thật ghét ở cùng một chỗ với ngươi” Nói đến đây, nàng cố dừng lại một chút, thấy Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt cứng ngắt, nàng cũng không trông nom nhiều như vậy. Gần đây, trong khoảng thời gian này, những ủy khuất đè nén trong lòng nàng giờ trực tiếp xông lên đầu. Nếu hôn quân đã hỏi, nàng cũng liền nói.
Được, ta thừa nhận, ta rất bẩn thỉu!
“Dù sao chúng ta từ lúc bắt đầu đã không vừa mắt, ta cũng biết rõ trong lòng ngươi rất chán ghét ta, cảm thấy ta cùng nam nhân khác có một chân, mặc dù ta không nhớ rõ đây là thật hay giả, nhưng là ngươi đã cảm thấy chúng ta không thể, cho là ta bẩn thỉu, vậy ta thức thời một chút cách xa ngươi ra, ngươi nói có đúng không?” Càng nói, lại càng thấy mình thật rất ủy khuất, thật ra thì nàng cũng không có làm gì sai, coi như nàng là Niếp Tiểu Thiên bây giờ thì thế nào, hồng hạnh xuất tường chính là hoàng hậu thật sự của hắn, cũng không phải là nàng, mỗi một câu nói của hắn đều ngại nàng bẩn thỉu, nói nàng không biết xấu hổ, còn có lần trước ở Vũ Phượng cung, nàng “Lần đầu tiên”…..tính, cái này đừng nói thì hơn, nói ra lại càng thêm giận.
Được rồi, nàng thừa nhận, hôn quân cho tới giờ vẫn còn không biết nàng là linh hồn xuyên qua hoàng hậu của hắn, nàng cũng không cùng hắn so đo những câu nói tức giận của hắn đối với nàng. Nhưng là, nếu như vậy, nàng đã ẩn tránh hắn thật tốt rồi nha. Là chính bản thân hắn động một chút là tới trêu chọc nàng, động một chút là ở trước mặt nàng đột ngột xuất hiện, nàng còn có thể làm sao?
Hiện tại lại càng tốt hơn, dữ dằn như vậy hỏi nàng có phải rất ghét ở cùng một chỗ với hắn.
Những lời này của Tiểu Thiên làm cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn càng thêm nghiêm trọng, trong lòng thoáng qua một tia cảm xúc đau lòng không giải thích được.
Bất quá, hắn cũng không có trách lầm nàng, hắn lại đau lòng cái gì? Đã làm sai chuyện, vẫn còn ở trước mặt hắn dùng lí lẽ phản kháng, những lời này cứ như là đang chỉ trích hắn vậy.
“Trẫm có trách lầm ngươi sao?” Hoàng Phủ Tấn mặt lạnh mở niệng hỏi.
Mẹ ơi , hôn quân này vẫn cảm thấy nàng bẩn!
Lạnh lùng cười một tiếng, nàng giương mắt về phía Hoàng Phủ Tấn, che giấu sự đau đớn ở trong lòng, nàng bình tĩnh lắc đầu một cái, “Không có, ngươi không có trách sai ta”
“Ngươi thừa nhận?” nghe ra được những lời này của Hoàng Phủ Tấn mang theo không ít tức giận.
“Ta có thể lựa chọn không thừa nhận sao?” Tiểu Thiên nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Ngươi đã nhận định rồi, ta không thừa nhận thì như thế nào?”
Lời của Tiểu Thiên làm cho Hoàng Phủ Tấn ngây ngẩn cả người, hắn cảm thấy được trong mắt của nàng mang theo bất đắc dĩ cùng khổ sở. Điểm này làm cho tim hắn không khỏi căng thẳng.
Đang lúc Hoàng Phủ Tấn sững sờ, Tiểu Thiên lại một lần nữa mở miệng nói: “Hoàng thượng, bây giờ không phải ta ghét hay không ghét ở cùng một chỗ với ngươi, mà là ngươi có ghét ở cùng một chỗ với ta hay không. Mà theo tình huống trước mắt, Hoàng thượng là vô cùng ghét thê tử trên danh nghĩa ta đây, không phải sao?” Tiểu Thiên cười “Tốt lắm, ta đi.”