“Thì ra ngươi cũng biết tính khí của cẩu hoàng đế kém như vậy!”.
Lời của Tiểu Thiên vừa thốt lên. Hai người còn lại giật mình.
Lúc Hoàng Phủ Tấn xưng “Trẫm”, Như Mộng chỉ đứng ở một bên nghe, tựa hồ mọi thứ đều nằm ở trong suy đoán của nàng, thân phận thật sự của Tiểu Thiên, của Hoàng Phủ Tấn, Đoạn Ngự tựa như không làm nàng ngạc nhiên.
“Tốt lắm, trước đừng ở chỗ này mắng hắn, nếu không muốn hắn dùng thánh chỉ bắt ngươi trở về, vậy hãy ngoan ngoãn theo hắn trở về. Đi !”.
Vừa nói, một tay nắm lấy Tiểu Thiên từ chỗ ngồi kéo đi, xoay người nói với Như Mộng
“Như Mộng cô nương, chúng ta cáo từ trước!”.
“Vâng, Như Mộng cung tiễn hai vị!”.
Mỉm cười nói, nghiêng người tiễn đưa, vẻ mặt Như Mộng vẫn là sự lạnh nhạt, chẳng qua là khi nhìn Đoạn Ngự kéo tay Tiểu Thiên, trên mặt nàng thoáng hiện lên một tia khác thường.
“Đi thôi!”.
Đoạn Ngự kéo Tiểu Thiên chạy ra khỏi Mộng Yên Các.
Như Mộng nhìn hai người bọn họ đã đi xa, nàng lạnh nhạt ngồi xuống ghế, lẩm bẩm: “Hoàng Phủ Tấn tựa hồ yêu vị hoàng hậu này”.
“ Như vậy cũng tốt, chỉ cần giải quyết vị hoàng hậu kia thì cái gì cũng tốt rồi.” Khóe mắt Như Mộng thoáng lên một tia ánh sáng lạnh.
Đoạn Ngự lôi kéo Tiểu Thiên từ Tầm Hoan lâu chạy đuổi theo, may mắn là Hoàng Phủ Tấn cũng không có đi xa, bọn họ chẳng mấy chốc đã đuổi kịp.
“Tấn, ngươi thật không có tình, bỏ lại Như Mộng cô nương liền đi”. Đuổi kịp Hoàng Phủ Tấn, Đoạn Ngự không nhịn được liền nói.
Hoàng Phủ Tấn dừng bước lại, kiềm chế sự tức giận rồi xoay người lại nhưng khi nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thiên đang bị Đoạn Ngự nắm lấy, lửa giận của hắn lại bùng lên.
Đoạn Ngự theo tầm mắt của Hoàng Phủ Tấn nhìn mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay Tiểu Thiên. Xong rồi! Vội vã buông tay Tiểu Thiên, Đoạn Ngự trong lòng thầm than một câu.
“Thế nào? Nhanh như vậy sẽ trở lại rồi? Không ở lại bồi Như Mộng sao?”
Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng nói, mặc dù đầy bụng không phải là cảm giác, nhưng hắn từ Tầm Hoan lâu lúc đi ra, đã ý thức được mình có cái gì không đúng.