Bộ dạng của hắn lúc này khiến cho ba người còn lại phải ngẩn ra.
“Niếp Tiểu Thiên, cái gì gọi là trông mong cùng người yêu chia sẻ niềm vui, chỉ có thể cô tịch chờ thấm thoát? “Ngươi đã nghĩ như vậy thì cần gì phải gả cho trẫm!”
Không nghĩ tới thân phận, cũng không nghĩ tới Như Mộng còn đang ở đây, hắn cứ như vậy quát, đưa chân đá chiếc ghế, rồi mở cửa đi ra, lửa giận kia dọa cho Tiểu Thiên sợ đến ngây người.
“Hắn……Hắn lại phát bệnh thần kinh à?” Tiển Thiên chỉ vào cửa rồi nhìn Đoạn Ngự nói.
Tên khốn hoàng đế này thật khó phục vụ a, một ca khúc mà cũng khiến hắn trở thành như vậy. Trông mong cùng người yêu tụ cùng vui mừng, chỉ có thể cô tịch chờ thấm thoát? Ca từ bài hát này đâu có vấn đề gì mà hắn có cần phát tiết như vậy không?
Hơn nữa, nàng lấy chồng cũng đâu có liên quan gì đến hắn ? Ông nội nhà ngươi, cho dù đã gả, cũng là hoàng hậu đó nguyện ý gả cho hắn, nàng là hoàng hậu giả không nói nguyện ý, ngươi nha, tên chết bầm, ghét nàng thì cứ nói thẳng ra, có cần thiết nhiều lần nhằm vào nàng không.
Mỗi lần ca hát cho hắn nghe đều bị hắn mắng, làm nữ nhân của hắn sao lại đáng thương vậy. Phi phi, ai là nữ nhân của hắn, chẳng qua là lão bà của hắn mà thôi, cùng từ ‘nữ nhân’ đó không có quan hệ.
“Ta đoán………” Tên kia là đang ghen, lần này lại ăn dấm rất mạnh, vị chua rất đủ!
Đoạn Ngự ở trong lòng tăng thêm một câu, khóe miệng khẽ nâng lên.
“Ngươi đoán cái gì?” Không chú ý tới thân phận của mình đã bị lộ, Tiểu Thiên mở miệng hỏi.
“A, không có gì, tính khí của hắn là như thế đấy”.
Đoạn Ngự không có nói thẳng, có một số việc người trong cuộc chưa hiểu người ngoài cuộc đã tường. Không biết vị hoàng hậu này có chú ý hay không, Tấn tiểu tử kia lúc rời đi, khóe mắt thoáng qua, tràn ngập tâm tình bi thương.
Ha ha, thật không nghĩ tới một kẻ lạnh như băng, khinh thường nữ nhân nhưng lại động tình với vị hoàng hậu này.