“Phải … Hoàng thượng, Đóa nhi nói… Đóa nhi nói nương nương đến tìm Như Mộng .”
“Phốc ——” nhịn thật lâu Đoạn Ngự cuối cùng vẫn là không nhịn được cười thật to lên tiếng, mặc dù hắn thật rất muốn nhịn, dù sao người lãnh đạo trực tiếp vẫn còn đang nổi nóng, nhưng hắn thật sự không nhịn được, thế nào… Hoàng cung này lực hút thật kém, để cho vị hoàng hậu nương nương kia ngày ngày chạy tới kỹ viện, cũng không nguyện ý đợi trong hoàng cung.
“Ngươi còn dám cười một lần nữa thử xem!” Mặt Hoàng Phủ Tấn càng thêm tối, ánh mắt trực tiếp quét về phía Đoạn Ngự,khiến cho nụ cười trên mặt hắn thu xuống”.
“Tấn, cái đó…” Đoạn Ngự sờ sờ chóp mũi, cứng rắn đem vẻ mặt muốn cười nén xuống.
“Làm gì?” Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng liếc Đoạn Ngự một cái.
“Không bằng…” Đoạn Ngự nụ cười trên môi lại một lần nữa nâng lên, “Chúng ta cũng đi tìm Như Mộng đi.”
“Cái gì?” Mặt Hoàng Phủ Tấn chìm xuống.
“Ngươi chẳng lẽ không muốn nhìn một chút vẻ mặt vị hoàng hậu nương nương kia gặp lại ngươi trong tình cảnh đấy sẽ như thế nào sao?” Đoạn Ngự bắt đầu dẫn dụ hắn, hắn biết, thật ra thì vị hoàng đế này rất có hứng thú với hoàng hậu nương nương.
Quả nhiên ——
Hoàng Phủ Tấn nghe hắn vừa nói như thế, sắc mặt trở nên nhu hòa không ít.
“Như thế nào? Ngươi không muốn giáo huấn nàng một chút sao?” Đoạn Ngự lại một lần nữa mở miệng nói, ha ha, hắn giống như đang tìm lí do để Hoàng Phủ Tần đi tìm Niếp Tiểu Thiên.
Đề nghị của Đoạn Ngự khiến cho Hoàng Phủ Tấn trầm mặc một lúc lâu, lát sau, hắn mới trầm giọng mở miệng nói: “Phúc Quý, thay quần áo cho trẫm!”
“Dạ, hoàng thượng!”
Niếp Tiểu Thiên, trẫm ngược lại thật muốn biết phương pháp ‘tìm vui’ của Lý Tầm Hoan ngươi là thế nào.
Mắt Hoàng Phủ Tấn híp lại, mang theo hơi thở nguy hiểm.
Mà bên cạnh hắn, vẻ mặt của Đoạn Ngự lại giống như đang chuẩn bị xem một vở kịch vui, một thời gian dài không có chuyện gì xảy ra thật chán. Hơn nữa, câu chuyện vui này xuất phát từ người anh em thân thiết nhất của hắn, người thống trị cao nhất thiên hạ, chúa tể của mọi thứ.