“Ha ha
Cảm giác đi lại được thật tuyệt!” Tiểu Thiên nâng váy, nghênh ngang bày ra đôi chân bước chữ ngũ, đi đi lại lại khắp phòng.
Trước kia chưa bị lệch mắt cá chân, nàng không hề biết đi bộ còn có thể là chuyện hạnh phúc như vậy.
“Tiểu thư, ngài cẩn thận một chút, chân vừa mới lành, không nên vội vàng như vậy.” Đóa nhi dưỡng thương xong, đã trở lại thay thế Vũ Lạc Thủy, thấy bộ dạng Tiểu Thiên vẫn vui vẻ như cũ, trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm phần nào. Kể từ ngày biết tiểu thư ngã bị thương cả tay chân, nàng nằm ở Thanh Âm cung dưỡng thương cũng không an tâm.
“Không sao, ngươi nhìn xem, ta bây giờ không phải là khỏe lắm sao.” Tiểu Thiên xem thường.
“Tiểu thư!” Đóa nhi thấy mình thực không có cách gì nói lại vị tiểu thư này.
“Đúng rồi, Đóa nhi, tới ngân khố riêng mang chút tiền tới đây.” Đột nhiên nghĩ gì đó, Tiểu Thiên ngồi xuống một chiếc ghế, nói với Đóa nhi.
“Lấy tiền?” Đóa nhi đột nhiên có linh cảm xấu, “Tiểu thư, người muốn lấy tiền làm gì?”
“Đi tìm Như Mộng.” Nhớ tới mình ở trong cung dưỡng thương hơn một tháng, mà lần trước hai vạn lạng bạc đổ vào Tầm Hoan lâu, nàng lại chưa nhìn được kỹ nữ Như Mộng mấy lần thì liền bị tên hôn quân đoạt mệnh kia dùng Hồn Thánh chỉ thúc giục cho gọi về. Ở trong cung một năm liền phải nằm hơn một tháng, lần này nhân dịp vết thương đã lành, chẳng lẽ không nên đi ngắm người ta một chút sao.
“Không… Không phải chứ, tiểu thư, ngài còn muốn đi.” Đóa nhi hoảng sợ nắm tay Tiểu Thiên, chỉ sợ nàng chạy đi thật. Tiểu thư thật đúng là không sợ chết.
“Đúng vậy.” Tiểu Thiên không không hề cảm thấy bất ổn liền gật gật đầu, còn thuận thế đẩy Đóa nhi một cái, “Ngươi nhanh tới phòng chi thu lấy tiền, nếu không đến sẽ bị Lan mụ mụ kia đuổi tới đây đòi thì thực mất mặt..”
“Nhưng mà, tiểu thư, nếu hoàng thượng biết chúng ta lại tới Tầm Hoan lâu…” Đóa nhi cắn môi, cố gắng khuyên Tiểu Thiên không ra ngoài.
Hình như Hoàng hậu nương nương ở nơi chim không đẻ ra trứng này, trong hoàng cung nhẫn nhịn hai tháng, sắp mốc meo mất rồi, làm sao có thể vì một câu hai câu của nàng mà thay đổi chủ ý đây.