“ Tấn nhi, người nào không phạm phải sai lầm, sao con cứ để ý mãi như vậy mà không tha cho Thiên Thiên đi’’.
“ Hoàng tổ mẫu, người biết trẫm hận nhất loại phụ nữ gian dâm mà’’. Nghe Thái hoàng thái hậu nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn lúc này vẻ mặt bình tĩnh lại càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, trong mắt mang theo cái nhìn lạnh lẽo làm cho Tiểu Thiên lúc này đáy lòng khẽ run, chỉ là, nàng đột nhiên bắt gặp trong mắt Hoàng Phủ Tấn một tia đau đớn.
“ Tấn nhi, này…’’, Thấy bộ dáng Hoàng Phủ Tấn, Thái hoàng thái hậu nói không ra lời, bà biết lời của bà làm cho đứa cháu thông minh nhớ tới từng chút sự tình, cũng chính bởi những sự kiện đó làm cho đứa cháu này từ một người vô cùng nhu thuận, thông minh hôm nay trở thành như vậy táo bạo lại có một chút vô thường.
Thái độ khó khăn của Thái hoàng thái hậu, Tiểu Thiên cũng chú ý tới rồi, trong lòng thầm nghĩ: Bạo quân này chẳng nhẽ cũng từng bị một người phụ nữ cắm sừng sao?
Vậy hắn cũng thật là thiếu may mắn, tại sao những người phụ nữ bên cạnh hắn tất cả đều cho hắn mang qua cái sừng to vậy, nhưng mà cũng thật là đáng đời hắn, ai bảo hắn dưỡng quá nhiều phụ nữ như vậy, ngẫu nhiên có mấy người cho hắn mang qua một cái sừng, có cái gì không thể. Nói không chừng hậu cung hơn ba nghìn phụ nữ đã có hơn một nửa từng cho hắn mang qua cái sừng kia.
Ý thức được chính mình thất thố, Hoàng Phủ Tấn trong mắt hiện lên một tia mất tự nhiên, nhìn bộ dáng Thái hoàng thái hậu như thê, khẩu khí của hắn mềm hẳn xuống : “ Xin Hoàng tổ mẫu cứ yên tâm, Tôn nhi sẽ không giết nữ nhân này đâu’’.
“ Thật sự !?’’, Từ bên thái hoàng thái hậu bước lên từng bước, Tiểu Thiên tiếp cận hướng Hoàng Phủ Tấn, tốc độ cực nhanh làm cho hắn lại một lần nữa nhíu mày.
“ Ngươi tiếp cận trẫm gần như vậy làm cái gì ?’’. Hoàng Phủ Tấn căm ghét mà nhìn Tiểu Thiên liếc mắt một cái, ngay cả tới gần hắn, hắn cũng cảm giác được ác tâm.
“Nói rất đúng dường như ta cũng không thích đến gần ngươi lắm.” Trề môi, Tiểu Thiên liếc Hoàng Phủ Tấn trắng bệch không còn chút máu.
“ Ngưoi…’’, Lại một lần nữa bị Tiểu Thiên làm cho tức giận đến nghiến răng, Hoàng Phủ Tấn trừng lớn hai mắt, cắn răng, rít lên từng chữ : “ Trẫm không giết ngươi, không có nghĩa trẫm sẽ để cho ngươi có một cuộc sống yên ổn’’. Ánh mắt lạnh lẽo, hắn nhìn Tiểu Thiên, tiếp tục nói : “ Con đường vào lãnh cung ngươi tự nhận thức đi, trẫm sẽ không truy xét quá khứ của ngươi.
“ Vậy ngươi bảo người khác dẫn ta đến đó đi.’’, nghe Hoàng Phủ Tấn nói sẽ không giết mình, Tiểu Thiên sớm cao hứng mà nhảy đến tận trời rồi, trong lúc này nàng không quan tâm xem là mình bị tống đi lãnh cung hay hàn cung, thừa dịp bạo quân chưa thay đổi chủ ý nên nhanh lên một chút ở trước mặt hắn biến mất mới được.