Nàng thích tên hôn quân kia? Trừ phi nàng ngốc.
Nhưng là —— tại sao nàng cảm giác được thời điểm mình nói lời này, lại mang theo một chút chột dạ.
“Nương nương…” Trên mặt Vũ Lạc Thủy mang theo một chút bất mãn nho nhỏ.
“Thật ra thì ta cũng không phải nói mắt của ngươi kém, nhưng là ngươi ai cũng không nhìn, hết lần này đến lần khác lại đi coi trọng tên hôn quân kia!” Thấy Vũ Lạc Thủy bày ra bộ dạng bất mãn, Tiểu Thiên liên tục giải thích.
Có thể đắc tội tiểu nhân, không nên đắc tội nữ nhân! Đây là chân lý nàng vẫn luôn biết.
“Nương nương, ngài không thích hoàng thượng chút nào sao?” Vũ Lạc Thủy còn chưa từ bỏ mở miệng hỏi.
Không biết tại sao, nàng cảm giác, cảm thấy Hoàng hậu nương nương ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không nhất định nghĩ như vậy.
“Ách…” Câu hỏi của Vũ Lạc Thủy khiến cho Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, trong lòng không khỏi chìm xuống.
Nàng thật sự không thích hôn quân kia chút nào sao?
Nếu là thật như vậy, tại sao ngày đó hôn quân nói khiến cho nàng có một cảm giác bị tổn thương, rất đau.
“Nương nương?” Thấy Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, Vũ Lạc Thủy nhẹ nhàng mở miệng kêu. Biểu hiện của Tiểu Thiên như vậy làm cho nàng mang theo một tia bất an nhàn nhạt.
“Ừ?” Bị Vũ Lạc Thủy kéo suy nghĩ về, trên mặt Tiểu Thiên thoáng qua một tia mất tự nhiên, nhưng vẻ mặt mất tự nhiên kia rất nhanh liền trôi qua, khóe miệng nàng nâng lên, cười nói: “Tên hôn quân đó ta không ghét hắn, đã là cực hạn, còn muốn ta thích hắn, trừ phi ngày nào đó mắt ta mù, nếu không ta tuyệt sẽ không coi trọng hắn.” Tiểu Thiên nói lời thề son sắt, hoặc cũng nghe như là đang giải thích cho Vũ Lạc Thủy. Nhưng trong lòng nàng lại mang theo một chút khó hiểu, cảm giác giống như là mình đang nguyền rủa mình.
“Nương nương, lời này của ngài nói là thật.” Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, tâm Vũ Lạc Thủy dường như thở phào nhẹ nhỏm.
“Đúng rồi, Lạc Thủy, trước kia ngươi biết ta sao?” Đây mới chuyện hiện tại nàng muốn biết nhất, về phần nàng có thích hôn quân hay không, nàng không muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa, tránh cho tự mình tìm phiền não.
“Ta đã thấy ngài một lần, nhưng đêm đó ngài biểu hiện rất kỳ lạ.” Nhớ tới ngày đó trong cung, mình lần đầu tiên nhìn thấy hoàng hậu, trong mắt Vũ Lạc Thủy liền thoáng qua một tia nghi ngờ.
“Nói thử một chút coi.” Trên mặt Tiểu Thiên tràn đầy hứng thú.