“ Phốc——“ Tiểu Thiên vừa mới uống thuốc vào cứ như vậy phun ra ngoài.
“Khụ…Khụ…….” Tiểu Thiến bị sặc thuốc đỏ bừng cả khuôn mặt, hôn quân này không phải mai danh ẩn tích đến mấy ngày tới sao, tại sao lại xuất hiện.
“Nương nương, ngài thế nào?” Vũ Lạc Thủy bước đến vỗ vỗ lưng Tiểu Thiên, kì quái, tại sao hoàng thượng tới, hoàng hậu lại sợ thành như vậy? Hoàng thượng không phải đối với nàng rất tốt sao?
“Lạc Thủy, mau, nhanh đi ngăn hôn quân lại, đừng cho hắn đi vào.” Tiểu Thiên lo lắng đẩy Vũ Lạc Thủy.
“A! Tại sao?” Trên mặt Vũ Lạc Thủy mang theo vài phần nghi ngờ, hoàng hậu nương nương này cũng thật kỳ quái, bao nhiêu ngươi ao ước được hoàng thượng nhìn đến nàng, nàng thì khác, hoàng thượng tới, nhưng nàng lại bày ra vẻ mặt như gặp phải quỷ.
“Làm càn….Dù sao ngươi chỉ cần đừng để cho hắn đi vào là được.” Tiểu Thiên lại một lần nữa đẩy Vũ Lạc Thủy:” Ngươi, ngươi cứ nói, nói ta chết rồi!” Chợt từ trên ghế đứng lên, nàng cũng không kịp để ý chân phải bị thương kia, sôi nổi nhảy từ trên ghế xuống.
“Nói…nói ngài chết?” Khóe mắt Vũ Lạc Thủy rơi xuống vài hắc tuyến.
“Niếp Tiểu Thiên, nếu ngươi chết thật, ngược lại trẫm đã tĩnh tâm” Hoàng Phủ Tấn xuất hiện ở trước cửa, tức giận mở miệng nói, mà thanh âm của hắn khiến cho chân trái Tiểu Thiên vừa giơ lên nhảy lập tức ngưng lại.
Ô oa
tốc độ hôn quân này tiến vào thật là nhanh.
Quay đầu lại chấp nhận, khóe miệng nàng từ từ nặn ra một nụ cười tự cho là vô cùng thiện ý:” Ha ha, hoàng thượng, ngươi mạnh khỏe a, đã lâu không gặp a, ha ha
”
A, nụ cười này thật là giả tạo! Khuôn mặt cũng cương lên. Khó chịu trong lòng của Tiểu Thiên lại tăng thêm một bật.
Nữ nhân này, nàng không hi vọng hắn tới! Trong long Hoàng Phủ Tấn dâng lên một cỗ lửa giận.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, chân gãy của Hoàng hậu nương nương đã hồi phục thế nào?” Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng nói.
Hắn phát hiện bản thân mình càng ngày càng không nắm bắt được, Niếp Tiểu Thiên đáng chết này cứ như vậy ở trong Vũ Phượng Cung mấy ngày, hắn đã nhắm mắt làm ngơ rồi, nhiều ngày như vậy, tưởng là mình có thể an tĩnh, không nghĩ tới vẫn không bỏ được nàng, không tự chủ được vẫn đi đến đây.
Nàng lại tốt hơn, thấy hắn xuất hiện, còn dám bày ra bộ dạng khuôn mặt cứng ngắc này.