“Thái Hoàng Thái Hậu, tại sao lão nhân gia người không hiểu tâm tình của ta, ta không muốn gả, ai ta cũng không muốn gả!”
Nước mắt theo hốc mắt đi ra, nàng cũng không để ý tới vẻ kinh ngạc trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu, vừa khóc vừa chạy ra khỏi Thanh Âm cung.
Nhìn bóng lưng Vũ Lạc THuỷ, Thái Hoàng Thái Hậu hơi sững sờ, lẩm bẩm: “Nha đầu này tại sao lại như vậy, không lấy chồng thì không gả, tại sao lại kich động đến như vậy? Chẳng lẽ nha đầu này… Có người trong lòng rồi?”
Đang lúc Thái Hoàng Thái Hậu sững sờ lẩm bẩm miệng, Hoàng Phủ Tấn từ bên ngoài đi vào, “Hoàng tổ mẫu!”
“A, Tấn nhi, con đến rồi?” Thái Hoàng Thái Hậu phục hồi lại tinh thần, chẳng qua là trong lòng còn mang theo một chút lo lắng.
“Đúng vậy, hoàng tổ mẫu.” Hoàng Phủ Tấn đi lên phía trước, đỡ Thái Hoàng Thái Hậu ngồi xuống, “Hoàng tổ mẫu, thân thể người khá hơn chưa?”
“Ừ, tốt hơn nhiều, nội thương cũng không tái phát nữa.” Thái Hoàng Thái Hậu nâng lên khóe miệng, “Nói thật đúng là phải chịu thua cái đầu tinh quái của nha đầu Thiên Thiên kia, cũng không biết trong đầu con bé đó còn chứa những cái gì, ngay cả thái y cũng chịu bó tay với nội thương của ta, nàng lại có thể chữa lành.” Trong mắt Nói đến Tiểu Thiên, Thái Hoàng Thái Hậu tràn đầy vẻ trìu mến, không biết những chuyện đã xảy ra đêm qua, bà liền hào hứng nói về Tiểu Thiên.
Vừa nghe đến Thái Hoàng Thái Hậu nhắc tới Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn sắc mặt liền trầm xuống. Nhớ tới bộ dáng hời hợt của nàng tối hôm qua, lửa giận không biết từ đâu ùn ùn kéo tới.
“Nàng chẳng qua là mèo mù vớ được chuộc chết mà thôi!” Lạnh lùng mở miệng, hắn cũng không biết trong lời nói của mình chứa biết bao nhiêu là sự ngây thơ.
“Phải không?” Thái Hoàng Thái Hậu nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, giảo hoạt cười một tiếng, trong nhiều năm qua đây là nàng nhiều lần đầu tiên bà nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ trên mặt của đứa cháu bảo bối của bà.
Cười nhạt, nàng tiếp tục mở miệng nói: “Tấn nhi, ý của con là nói hoàng tổ mẫu là chuột chết?”
Lời của Thái Hoàng Thái Hậu khiến cho Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, thấy nụ cười trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Phủ Tấn đột nhiên cảm thấy cả người không được tự nhiên, nụ cười của hoàng tổ mẫu nụ khiến cho hắn cảm giác có chút mùi vị tính toán.
Hắn vô cùng không tình nguyện mở miệng nói: “Ý của tôn nhi không phải là như vậy.”