“Tại sao? Tại sao tim lại đau như vậy ?” Nàng che ngực tự nói.
Nhìn Vũ Phượng Cung, lại một lần nữa chỉ có một mình nàng, trong lòng của nàng trở nên phiền muộn.
Kéo chăn, nàng che khuất thân thể co rúc ở trên giường, không có buồn ngủ. Lúc này Vũ Phượng Cung cũng không thể làm cho nàng cảm thấy sợ, mà là nhiều hơn một phần cô đơn.
Sau khi đi ra từ Vũ Phượng cung Hoàng Phủ Tấn đầy bụng tức giận không chỗ phát tiết. Một người đứng ở trong ngự hoa viên hứng Lãnh Phong, nhưng du͙c hỏa trên người cùng lửa giận lại thủy chung không cách nào hạ.
“Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân chết tiệt!” Hoàng Phủ Tấn một quyền đánh vào hòn giả sơn bên cạnh, phát tiết tất cả buồn bực trong lòng.
Hắn thế nhưng vì nữ nhân này mà trong lòng nổi lên du͙c hỏa, ở trên người những nữ nhân khác không thể tìm được cái cảm giác khó tả kia.
“Hoàng… Hoàng thượng, người tại sao lại ở đây?”
Bởi vì những chuyện mới phát sinh tối nay, khiến cho Vũ Lạc Thuỷ không thể nào chợp mắt. Vốn định thừa dịp Thái Hoàng Thái Hậu ngủ thiếρ đi để ra ngoài giải sầu, nàng lại gặp phải Hoàng Phủ Tấn sắc mặt giận giữ đang đứng bên cạnh hòn giả sơn.
Ở chỗ này gặp được người trong lòng của mình, Vũ Lạc Thuỷ dĩ nhiên là kich động đến không cách nào nói rõ.
Hoàng Phủ Tấn nghe thấy thanh âm của Vũ Lạc Thuỷ, mất tự nhiên xoay đầu lại, thấy Vũ Lạc Thuỷ trong mắt lay động, hắn cũng không phải là không nhìn ra, chẳng qua là hắn không có tâm tình đi để ý tới những thứ này.
Những nữ nhân thích hắn có bao nhiêu, hắn cũng không bận tâm đi quản những thứ này, bất kể những nữ nhân này là bởi vì thích con người hắn, hay là bởi vì ngôi vị của hắn, những nữ nhân thích hắn, đều có lý do của các nàng, hắn chẳng muốn đi trông nom, cũng không cần tốn tâm tư đi đoán lòng dạ nữ nhân, tất cả các nàng đều không xứng.
Nhưng chỉ có nữ nhân ngang bướng ở Vũ Phượng Cung kia là khác. Một nữ nhân như vậy lại khiến cho hắn nguyện ý cùng nàng dây dưa. Nàng rốt cuộc có tư cách gì để cho hắn nguyện ý làm như vậy!
Hắn đã bị nữ nhân chết tiệt đang ở Vũ Phượng Cung kia làm cho điên mất rồi.