“Ta mới không phải lão già kia nuôi!” Tiểu Thiên không vui bật thốt lên. Mặc dù xuyên qua thành nữ nhi của lão, nhưng nàng cũng không có thừa nhận, cha nàng cha là đại nhân vật đức cao vọng trọng Bác sĩ Niếp, lão già Niếp Vân Hạc kia dù có tu ngàn kiếp cũng không thể bằng một góc của cha nàng.
Câu trả lời của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, nghe được, nàng rất ghét Niếp Vân Hạc. Bất quá hắn cũng chẳng có chút mảy may gì hoài nghi thân phận của Tiểu Thiên.
Dù sao sự chán ghét mà Niếp Tiểu Thiên dành cho cha cũng là có lý do, Niếp Vân hạc đối với hai mẹ con tiểu thiếρ kia đặc biệt tốt, nàng cùng mẹ nàng ở trong phủ địa vị cũng chỉ ngang hàng với người làm, đây cũng là điều mà trước kia hắn đã nghe qua, chẳng qua đây là chuyện nhà của thần tử, hắn làm hoàng đế không nhất thiết phải trông nom, chẳng qua là —— hiện tại nhớ tới, nữ nhân này trước khi vào cung cũng đã chịu thật nhiều khổ cực.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Phủ Tấn không khỏi một hồi tức giận, bất mãn với Niếp Vân hạc.
“Còn có…” Chỉ nghe Tiểu Thiên tiếp tục mở miệng nói: “Ta không phải là loại nữ nhân ngực lớn nhưng không có đầu óc, ngươi đừng đem ta cùng Niếp Tiểu San, nữ nhân ngu ngốc kia ví giống nhau.” Bất mãn nhíu mày một cái, nghĩ hắn đem nàng cùng tiểu nữ của tiểu thiếρ kia mà so sánh, không phải là đang vũ nhục nàng sao? Nàng khẳng định nàng thông minh hơn ả ta rất nhiều.
“Nghe ngươi nói tựa hồ như ngươi nghĩ mình rất thông minh?” Hoàng Phủ Tấn nhướng mi, cũng không biết từ lúc nào, hắn có thói quen cùng nữ nhân này cãi vả .
“Không phải là tựa hồ, cũng không phải là cảm thấy, mà là quả thật rất thông minh!” Dĩ nhiên, nói thế nào nàng cũng là bác sĩ xinh đẹp, mà đã là bác sĩ thì đương nhiên so với ngưòi bình thường phải thông minh hơn rồi, đây là chính nàng vẫn cho là như vậy .
Câu trả lời của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn khóe miệng hơi co quắp, “Thì ra là da mặt của ngươi dầy như vậy!”
“Ngừng, da mặt ta không dầy, có thể kéo ngươi ở lại chỗ này sao?” Tiểu Thiên dùng một bộ dáng đương nhiên để nói chuyện, không chút nào ngượng ngùng.
Nàng nói năng không chút nào làm dáng hay giả vờ khiến cho Hoàng Phủ Tấn chợt mang theo một tia thưởng thức.
Nhưng —— hắn chẳng phải là nên hiểu nữ nhân này thực không biết xấu hổ? Cùng nam nhân khác làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy, nàng còn dám nói , huống chi nàng đối với những việc mình gây ra từ trước tới giờ thú nhận không kiêng kỵ .