Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng một cái, ở bên cạnh nàng ngồi xuống, vén chăn, Hoàng Phủ Tấn thấy mắt cá chân nàng mắt sưng đỏ, “Đừng lộn xộn, để trẫm nhìn xem!”
Hoàng Phủ Tấn đưa tay tháo băng gạc đang băng trên mắt cá chân của nàng, động tác theo bản năng rất nhẹ nhàng, trên mặt chuyên chú lại dẫn theo nhàn nhạt lo lắng, Tiểu Thiên nhìn gò má của hắn, khóe miệng không tự chủ được khẽ nâng lên.
Sau khi Hoàng Phủ Tấn gỡ băng gạc ra, mới nhìn thấy mắt cá chân của nàng đã sưng rất lợi hại, hơn nữa còn có máu ứ đọng.
“Ngự y rốt cuộc chữa trị kiểu gì vậy !” Khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn thực sự không vui.
“Cái đó… Thật ra thì cũng không có liên quan đến ngự y, bởi vì khi ta đứng lên, dùng quá sức, làm tổn thương đến dây chằng bên mắt cá chân.” Tiểu Thiên sờ sờ cái ót, ngượng ngùng mở miệng nói.
“Ngươi còn dám nói?” Hoàng Phủ Tấn dừng lại động tác, liếc nàng một cái. Nữ nhân này, đã trở thành như vậy, nàng còn có tâm tình cười!
“Kia, lúc ấy không phải là tình thế bắt buộc sao.” Tiểu Thiên nhíu chóp mũi, phản bác.
“Tình thế bắt buộc? Ý của ngươi là nói trẫm ở nơi nào là sẽ bắt ngươi dùng cái chân qùe này đi bộ sao?”
“Phải … Không phải à nha!” Tiểu Thiên lập tức sửa lại miệng, nàng sẽ không bao giờ đần như vậy, đem này cứu tinh duy nhất lúc này chọc cho tức giận.
“Hừ!” Hoàng Phủ Tấn hừ lạnh một tiếng, bản lĩnh mở mắt nói mò, nàng thật đúng là có thiên phú trời sinh!
“Hắc hắc
” Tiểu Thiên cười mấy tiếng tựa như lấy lòng, nhìn Hoàng Phủ Tấn, thành ý nói: “Hoàng thượng, ngươi hôm nay thật tốt!”
Động tác trên tay Hoàng Phủ Tấn một lần nữa vì những lời nàng nói mà ngừng lại.
“Cái gì gọi là trẫm hôm nay thật tốt?” Hoàng Phủ Tấn hướng về phía nàng nhíu mày, trong mắt lại thoáng qua một nụ cười mơ hồ.
“A?” Tiểu Thiên trong lúc nhất thời không có hiểu ý tứ của Hoàng Phủ Tấn, không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa nghiêm túc giải thích: “Ngươi hôm nay thật tốt ý là ngươi hôm nay thật tốt!”
Ách
tại sao nàng cảm giác câu giải thích này của nàng so với không giải thích cũng đâu có khác nhau là mấy.