Lại một lần nữa len lén liếc nhìn Hoàng Phủ Tấn đang ngồi bên cạnh một cái, nàng tiếp tục nói: “Hoàng thượng, thật ra thì chuyện mẫu hậu ngươi hồng hạnh xuất tường… Ngô!” Tiểu Thiên lập tức bụm miệng lại. Trong lòng đã sớm nghĩ muốn đụng đầu vào giường chết đi cho xong.
Trời ạ, ông giết ta đi, dù sao ta đoán chừng cái mạng nhỏ của ta cũng sắp bị hôn quân này lấy mất rồi. Tiểu Thiên một bộ im lặng hỏi ông trời.
Tại sao ta lại đầu heo như vậy, đã bảo là không bao giờ nhắc lại rồi, cái miệng heo của nàng lại vẫn không tự chủ được nói ra .
Nàng bây giờ lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, căn bản một chút cũng không dám nhìn Hoàng Phủ Tấn, chẳng qua là nàng tự mình cảm giác được nhiệt độ xung quang thực sự đang giảm xuống rõ rệt.
Sớm biết như vậy, ngoan ngoãn câm miệng, coi như buồn chết, cũng không phải mất mạng.
Họa là từ ở miệng mà ra a
Nàng hiện tại thực hối hận, thật nên nghe lời hôn quân nói…, ngậm miệng ngủ mới phải.
Được rồi, được rồi, nàng hiện tại thật sự muốn ngủ, hi vọng hôn quân sẽ không gây phiền toái cho nàng a.
Câm miệng, hoa hoa lệ lệ mà câm miệng!
Đang lúc nàng quyết định nhắm mắt lại an phận đi ngủ, bên tai của nàng truyền đến một tiếng trầm thấp cùng lạnh lẽo, “Không tệ lắm, Niếp Tiểu Thiên, biết được thật đúng là không ít!”
Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn khiến cho Tiểu Thiên lại một lần nữa buộc phải mở mắt ra, lại thấy được trong mắt Hoàng Phủ Tấn đã không còn một chút độ ấm nào, ẩn sâu trong đó là óng ánh một giọt lệ !
Lòng của nàng lại chrùng xuống một lần nữa.
“Hoàng… Hoàng thượng!” Tiểu Thiên tay không tự chủ được nắm lấy đôi tay lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn, lại bị hắn hất ra một lần nữa.
“Đừng có dùng đôi tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào trẫm!” Hoàng Phủ Tấn từ trên giường đứng lên, “Ngươi cùng nữ nhân kia giống nhau, đều là tiện nhân! Nhớ, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ chạm vào trẫm!” Hoàng Phủ Tấn rống lớn, lần này, Tiểu Thiên không hề phản bác, một câu nói cũng không nói, chỉ vì nàng nhìn thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn là đau đớn!
Hoàng Phủ Tấn lần đầu tiên chân thật như thế đem hết toàn bộ tâm tư của mình phát tiết ra ngoài, khóe mắt mang theo nhàn nhạt ướt át.
“Ngươi không xứng.” Một lời của Hoàng Phủ Tấn như một thanh đao nhọn sắc bén đâm trúng ngực Tiểu Thiên, nặng nề, mang theo âm diệu đau đớn.
Không nói gì thêm, khổ sở cười một tiếng, nàng kéo chăn, quay lưng đi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.