Đây… Đây là hoàng thượng sao?
Nhận lấy Phúc Quý đưa Tử Kim phấn tới, Hoàng Phủ Tấn kéo tay của nàng qua, nhẹ nhàng thoa lên đó, cảm nhận được một luồng mát lạnh thoải mái, Tiểu Thiên giương mắt, nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, chỉ thấy hắn nhận lấy Phúc Quý lần nữa đưa tới mảnh lụa trắng bằng tơ tằm quấn quanh cổ tay của nàng một cách nhẹ nhàng, động tác êm ái làm cho nàng thiếu chút nữa đã rớt cằm.
Đây… Đây là bạo quân Hoàng Phủ Tấn đó sao? Hắn bị ai nhập vào thân à? Là do bị lương tâm cắn rứt, nên người cao cao tại thượng như hắn ta lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp như mình, là một ‘Dâm phụ’ trong miệng hắn, nên mới băng bó ình?
Nhìn gò má tuấn mỹ của Hoàng Phủ Tấn, hắn lúc này đã giảm hẳn vẻ oai phong lạnh lẽo thường ngày, mày vẫn cau chăt như cũ, nhưng lại làm cho người ta không khỏi dao động, ánh trăng mờ ảo từ ngoài cửa soi rọi lên ngũ quan cương nghị của hắn, phá lệ tuấn mỹ mê hoặc lòng người.
Không thể phủ nhận, hắn tuyệt đối là một mỹ nam tử, một cực phẩm mỹ nam để cho nữ nhân bị động tâm.
Ai
Nếu như hắn có thể vẫn giữ vững cái bộ dáng này, thật là tốt biết bao a.
Tiểu Thiên bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng.
Lại một lần nữa nhìn Hoàng Phủ Tấn bận rộn trên tay một cái, Tiểu Thiên thế nhưng cảm giác được nhịp tim của mình dường như tăng đột ngột, trên má thoáng nóng nóng, ngay cả tim cũng thêm một phần rung động.
Quái lạ, quái lạ! Hôm nay không chỉ có hôn quân trở nên kì quái, mà ngay cả nàng cũng không được bình thường rồi.
Sau khi băng bó xong, Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Thiên đang sững sờ nhìn mình, hắn không vui lại một lần nữa nhíu mày.
Nữ nhân này dùng loại ánh mắt này nhìn hắn làm cái gì?
“Niếp Tiểu Thiên!” Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn vang lên, trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên.
“A? Sao? Dạ, Có mặt!” Bị giọng nói của Hoàng Phủ Tấn này dọa cho sợ đến phục hồi tinh thần lại, trong lòng Tiểu Thiên thoáng qua tia chột dạ chưa bao giờ có .