“Sư phụ Bana? Ai vậy?”
“Là một “viên ngọc sống” hạng nặng trong tập đoàn chúng ta. Bố anh ấy là người Bỉ, mẹ là người Trung Quốc. Anh ấy theo nghiệp bố, học được kỹ thuật cắt kim cương tinh tế và chuẩn xác của Bỉ. Mặc dù nước Mỹ chưa được trao quyền, nhưng nghe nói họ đã nắm trong tay kỹ thuật “lửa xanh lam” rồi.” Đương nhiên Lâm Yêu Yêu hiểu về tập đoàn Tinh Thạch nhiều hơn Tố Diệp, giới thiệu chi tiết cho cô: “Mình được biết khi chủ tịch Diệp còn nắm quyền, tất cả các kim cương của tập đoàn đều phải vận chuyển sang Bỉ tìm thợ cắt chuyên nghiệp. Sau khi tổng giám đốc Niên nhậm chức đã mời sư phụ Bana tới, rồi anh ấy lại tìm kiếm những học trò phù hợp với điều kiện để thành lập nên tổ cắt mài của chúng ta. Như vậy tiết kiệm được không ít chi phí. Mình còn nghe nói Bana vốn có quen biết với tổng giám đốc Niên, họ học cùng một thầy mà ra.”
“Hả?”
“Cậu không biết sao? Thấy bảo từ khi tổng giám đốc Niên còn rất trẻ đã đi học kỹ thuật cắt kim cương, làm từ học viên trở lên, rất vất vả, chắc là đã quen Bana từ lúc đó.” Lâm Yêu Yêu kể rất nghiêm túc: “Nghe Bana nói, bây giờ đi tìm khắp Trung Quốc cũng không tìm ra được người thứ hai chịu từ bỏ thân phận, chịu khổ nhọc, một người quản lý có kinh nghiệm phong phú trong ngành đá quý như tổng giám đốc Niên nữa. Từ việc thị sát mỏ đá quý, tới lựa chọn, khai thác rồi tới cung cấp hàng, thậm chí gia công thiết kế, tung hàng vào thị trường bán lẻ, mỗi một giai đoạn tổng giám đốc Niên đều đích thân tham gia và hiểu rõ như lòng bàn tay. Anh ấy chịu khổ giỏi lắm, thậm chí còn cùng công nhân xuống mỏ khai thác kim cương, vì thế cũng bị thương không ít. Nếu không, người đó sao có thể cứ vậy mà thành công được? Có thể được đứng trên mọi người, mặt không biểu cảm trước mọi khó khăn, chỉ có thể nói những khó khăn và mệt mỏi anh ấy phải chịu đựng nhiều hơn những người khác, lớn hơn nhiều những gì bây giờ anh ấy trải qua.”
Tố Diệp im lặng lắng nghe, nhưng dần dần cô không thể không có cái nhìn khác về Niên Bách Ngạn. Cô vẫn luôn cho rằng Niên Bách Ngạn chẳng qua chỉ là một người nắm quyền ngồi lên vị trí quản lý, không ngờ anh lại đích thân làm nhiều việc như vậy, chịu đựng nhiều cực nhọc đến vậy, đây gọi là phải chịu muôn vàn khó khăn mới có thể đạt được thành công sao? Có lẽ Lâm Yêu Yêu nói đúng, dù là sự lạnh lùng kiềm chế hay núi Thái Sơn sụp ngay trước mặt vẻ mặt vẫn không hề biến sắc của Niên Bách Ngạn, đều không phải do tính cách của anh mà ra hoặc anh đang tỏ ra đẹp trai lạnh lùng. Có lẽ những trải nghiệm trước đây quá tàn khốc khắc nghiệt, đến ngay cả những trò lừa gạt lẫn nhau trên thương trường bây giờ cũng không đủ để so sánh.
Niên Bách Ngạn, rốt cuộc anh là người đàn ông thế nào?
Chẳng mấy chốc, Tố Diệp đã được gặp sư phụ Bana mà Lâm Yêu Yêu nhắc tới.
Hơn bốn mươi tuổi, da đen thui, dáng vẻ trông cũng không cao lớn tráng kiện, gương mặt mang đường nét của con lai, nói tiếng Trung rất lưu loát. Bất luận nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng không thể nhìn ra anh ta lại là một sư phụ có tay nghề cắt kim cương đạt mức tinh xảo. Nhưng không thể xem mặt mà bắt hình dong, diện mạo càng không đẹp rất có thể lại là người ẩn giấu tài năng.
Đương nhiên, không phải Tố Diệp tò mò muốn xem vị sư phụ Bana này tài nghệ nổi danh thế nào. Là Bana chủ động tìm tới cô. Thứ năm, khi cô vừa bước chân vào đại sảnh của tập đoàn Tinh Thạch, có một trợ lý nhỏ bước tới hào hứng thông báo: “Bác sỹ Tố! Nhờ có cô, cuối cùng chúng tôi đã được gặp mặt “viên ngọc sống” của Tinh Thạch rồi.”
Trung tâm cắt mài kim cương dưới quyền quản lý của tập đoàn Tinh Thạch là hệ thống tự thành lập, có nơi làm việc riêng so với các trung tâm cắt mài đá quý khác, từ đó có thể thấy Niên Bách Ngạn rất xem trọng và cầu toàn đối với kim cương của công ty mình. Tố Diệp xem tài liệu của Bana, các đời trong gia đình anh ta đều làm nghề cắt mài ở Bỉ, tài nghệ đã vượt xa kỹ thuật của bản địa, vì vậy sau khi anh ta tới Trung Quốc đã dẫn theo mấy học trò cùng xuất thân từ gia đình nhiều đời làm nghề cắt mài kim cương ở Bỉ. Thế nên, trung tâm này của Tinh Thạch thật sự đã làm ra được kỹ thuật cắt mài của Bỉ. Mà không chỉ có thế. Nghe nói những kim cương được chính tay sư phụ Bana cắt càng về đêm càng lấp lánh, phát ra ánh sáng mờ ảo màu xanh lam.
Nhưng hôm nay, Bana đặc biệt từ trung tâm cắt mài xa xôi vội tới tổng công ty là để chữa bệnh.
Điều hòa bật giữa phòng mát đến tận xương tủy, vậy mà mồ hôi trên trán Bana vẫn nhỏ từng giọt, cả tấm lưng ướt đầm ướt đìa. Tố Diệp rót cho anh ta một cốc trà xanh, ra hiệu cho anh từ từ kể lại tình trạng của mình.
“Bác sỹ Tố! Cô… Cô có tin con người có thể biết trước tương lai không?” Bana uống một ngụm nước, Tố Diệp nhanh nhạy nhìn tay bàn tay cầm tách trà của anh ta run run.
“Là anh thấy có người có thể dự đoán trước tương lai, hay anh đang nói chính mình?” Các bệnh nhân tới tìm bác sỹ tâm lý, sợ nhất chính là lời nói của mình không được người khác tin tưởng và khẳng định. Tố Diệp đã tiếp xúc không ít vụ, đã sớm hình thành thói quen với một số bệnh nhân kỳ quặc. Cô sẽ không lập tức phản bác gì, cho dù có hoang đường tới đâu cuối cùng vẫn có thể bóc ra từng lớp để tìm ra sự thật.
Nỗi sợ hãi của con người đến từ những điều chưa biết, chỉ có sự thật mới có thể xóa bỏ nó.
Bana ra sức lau trán, nhưng ngón tay càng run lên bần bật. Tố Diệp cũng không vội thúc giục. Cô được tập đoàn Tinh Thạch thuê về, thời gian sớm đã bị mua đứt rồi, thời gian trị liệu không giới hạn như ở Liêm Chúng. Cô rút một tờ khăn giấy đưa cho Bana. Bana đón lấy lau tay, sau đó vo tròn tờ giấy lại trong lòng bàn tay, trông anh ta có vẻ rất trơ trọi.
“Là tôi.” Anh ta lên tiếng, giọng khàn khàn: “Tôi luôn mơ thấy tai nạn giao thông và giết người. Ban đầu tôi nghĩ rằng đó chỉ là mơ thôi, nhưng thực tế không phải vậy, thực sự đã có người chết thật.”
Tố Diệp chần chừ nhìn anh ta: “Anh nói chi tiết hơn một chút đi.”
Bờ môi Bana khô cong, trắng hếu: “Nói đơn giản là, nếu đêm hôm trước tôi mơ thấy có người gặp chuyện thì ngày hôm sau nhất định chuyện đó sẽ xảy ra…” Anh ta lại ra sức vò nát tờ giấy trong tay, như đang sợ hãi lại như đang nghĩ tới chuyện gì đó. Anh ta vội vàng lấy từ trong túi ra mấy tờ báo: “Bác sỹ Tố! Cô xem, tôi mang cả tới đây rồi.”
Tố Diệp đón lấy tờ báo. Là mấy tờ báo bình thường phát hành trên thị trường, trên mặt báo có người dùng bút khoanh tròn những tin tức quan trọng, là hai tin về một vụ tai nạn giao thông thảm khốc, nhưng rõ ràng chỉ là tai nạn mà thôi.
“Người bị hại là hai cô gái, trước đây tôi chưa hề gặp họ, nhưng họ đều xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Trước sau tôi đều mơ thấy họ gặp chuyện, không ngờ họ lần lượt xảy ra tai nạn.” Bana run run chỉ tay vào bức ảnh tử thi của hai vụ tai nạn chết người xảy ra vào hai thời điểm khác nhau.
Tố Diệp nghe ra được manh mối trong lời nói của anh ta: “Anh gọi hai người họ là người bị hại?”
“Đúng vậy! Họ vốn không hề bị tai nạn giao thông, là bị đánh tới chết.” Tâm trạng của Bana rất xúc động, nắm chặt một góc tờ báo, đôi mắt vì sợ hãi mà trừng to, nhưng lại nhanh chóng u tối đi: “Đây… là những gì tôi mơ thấy, dù có nói cho cảnh sát cũng sẽ không tin.”
Tố Diệp hoài nghi đánh giá anh ta: “Anh chắc chắn trước đây không quen họ chứ?”
“Tôi chắc chắn!” Bana gật đầu rất quyết đoán: “Bác sỹ Tố! Tôi xin cô hãy giúp tôi, còn tiếp tục mơ thấy những chuyện kiểu này nữa chắc tôi điên mất. Tôi thật sự sợ mình sẽ lại mơ thấy ai đó chết, kết quả ngoài đời họ chết thật.”
Tố Diệp hơi dướn người lên, nhìn vào đôi mắt khiếρ đảm kinh hoàng của anh ta trong chớp mắt: “Vậy trong mơ anh có nhìn thấy hình dáng của hung thủ không?”
“Rất mơ hồ, trong mơ tôi không nhìn rõ.” Bana giơ tay ra siết chặt tay Tố Diệp, căng thẳng nuốt nước bọt: “Tôi không dám nói với người khác những chuyện này, sợ họ sẽ coi tôi là kẻ tâm thần. Bác sỹ Tố! Cô tin lời tôi nói chứ, tin chứ?”
“Anh đừng kich động.” Tố Diệp nhẹ nhàng an ủi: “Bana! Anh có thói quen uống rượu không?”
“Tôi…” Bana đột nhiên do dự.
“Tôi biết công việc của anh nghiêm cấm uống rượu, tổng giám đốc Niên đã nhiều lần nghiêm khắc cảnh cáo việc hạn chế uống rượu.” Tố Diệp nói rành mạch: “Nhưng tôi không phải anh ấy, thế nên anh phải thành thật cho tôi biết, anh có uống rượu hay không?” Dứt lời, cô chỉ vào đầu ngón tay đang run lên từng hồi của anh ta.
Bana hoảng hốt, lập tức nắm chặt tay lại giấu đi, giải thích: “Tôi… Tôi có uống một ít rượu, nhưng tay tôi run là vì sợ hãi, không phải vì say rượu. Bác sỹ Tố, hôm nay tôi không uống rượu.”
Tố Diệp suy nghĩ, gật đầu: “Vậy được, tôi có thể giúp anh, nhưng trước tiên anh phải ổn định lại tinh thần của mình đã, kể lại rõ ngọn ngành giấc mơ của anh cho tôi, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Bana, bây giờ anh có thể kiềm chế cảm xúc của mình không?”
Bana nuốt nước bọt, nắm chặt tay rồi gật đầu: “Được!”
Hơn bốn giờ chiều, Bana mới rời khỏi phòng làm việc của Tố Diệp.
Tố Diệp rót một cốc nước, đi tới bên cửa sổ, cô nhìn xuống con đường người xe tấp nập phía dưới, lông mày bất giác nhíu chặt. Cô không tin vào cái gọi là tiên tri, phản ứng đầu tiên của cô chính là não bộ của Bana có phải đã xảy ra biến đổi bệnh lý gì không? Nhưng nội dung trên báo lại giải thích không rõ ràng. Cô suy nghĩ rồi gọi điện cho giáo sư Đinh, đại ý là bên này cô có một vụ án rất đặc biệt, hy vọng bác sỹ Hà Minh và bác sỹ Phương Bội Lôi có thể trợ giúp, giáo sư Đinh đồng ý mở cuộc họp thảo luận.
Có người ở đằng sau vỗ nhẹ vào vai Tố Diệp, cô đang chìm trong suy nghĩ bỗng giật mình, đột ngột quay đầu, lại nhìn thấy đôi mắt rạng rỡ của Diệp Ngọc.
“Ai cho chị vào đây?” Ngữ khí của Tố Diệp trở nên không khách khí.
Diệp Ngọc thấy mình đã làm cô giật mình, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi nhé, chị không biết sẽ làm em sợ.”
Tố Diệp bực bội đi tới trước bàn làm việc, đặt cốc nước xuống, lạnh lùng nói: “Đường đường là thiên kim nhà họ Diệp cũng không biết phải gõ cửa lịch sự sao?”
“Chị gõ rồi, mấy tiếng cơ, là em không nghe thấy, nên chị… đã vào.” Trông Diệp Ngọc có vẻ ấm ức.
Tố Diệp chẳng hề thiện cảm: “Sao? Tổng giám đốc không có ở nhà, phu nhân tới giám sát công việc của tôi sao?” Nghe nói Niên Bách Ngạn chủ nhật tuần trước đã bay tới Nam Phi.
“Em đừng hiểu lầm, chị chẳng hiểu gì, làm gì có tư cách giám sát công việc của em?” Diệp Ngọc dè dặt nhìn cô, dịu dàng nói: “Chị đặc biệt tới công ty tìm em. Em xem em cũng tới công ty làm việc rồi, ý của bố là… tối mai cả nhà chúng ta có thể cùng về căn nhà cũ ăn một bữa cơm không?”
Phản ứng đầu tiên của Tố Diệp là cười khẩy: “Là chị ngây thơ hay chị thấy tôi là người dễ quên?”
“Bố cũng nhắc đi nhắc lại lâu lắm rồi, em đồng ý đi, được không?” Diệp Ngọc nói hết nước hết cái: “Hai năm nay sức khỏe của bố ngày một kém đi, cho dù em tới qua loa một chút cũng được mà.”
Nụ cười lạnh trên môi Tố Diệp không hề mất đi, Diệp Ngọc thấy cô kiên trì từ đầu tới cuối cũng khó xử, khẽ thở dài: “Hay là em suy nghĩ thêm đi, dù sao cũng còn một ngày nữa mà.”
“Không cần suy nghĩ nữa, tôi tới.” Tố Diệp bất ngờ nhận lời.
“Thật sao?” Diệp Ngọc hai mắt rực sáng.
Tố Diệp vòng ra sau bàn làm việc, ngồi xuống, hờ hững đáp: “Tôi phải làm việc rồi, mời chị đi cho, thứ sáu tôi sẽ tự qua đó.”
Diệp Ngọc thấy vậy cũng không dám nói nhiều thêm, gật đầu rồi rời đi
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Nam cường, Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc