Đội trưởng Từ sững người. Anh ta do dự cầm tờ giấy qua xem, sau đó lại ngước nhìn Tố Khải.
“Tố Khải! Cậu là người của đội chống ma túy, không có quan hệ với vụ án này thì phải? Mặc dù người xảy ra chuyện là chị gái cậu.”
“Không!” Tố Khải khẽ đáp: “Đây không đơn thuần chỉ là vụ án bắt cóc, rất có thể còn dính líu tới trùm ma túy chúng tôi đã theo dõi bao năm qua.”
Đội trưởng Từ hoàn toàn đờ đẫn…
***
Sau khi Vincent nói chuyện điện thoại với Niên Bách Ngạn xong thì quay về ghế ngồi, thản nhiên nhìn người con gái đang bị trói trong góc.
Từ lúc bị bắt cóc cho tới giờ, cô vẫn bộc lộ một sự bình tĩnh, không hoảng loạn kêu gào hay khóc lóc, hoặc cầu xin van nài như những đứa khác. Cô mặc cho chúng trói gô, bịt mắt lại bằng một miếng vải đen. Miệng cô không bị bịt lại. Trên cánh tay có vết trầy xước nhưng đã được xử lý.
Có người đi vào, nói vào tai Vincent bằng tiếng Anh: “Thưa anh! Tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Ngày mai người của chúng ta sẽ mai phục xung quanh. Tối mai, em bảo đảm Niên Bách Ngạn vào được nhưng không ra được.”
Vincent gật đầu: “Rất tốt!” Dứt lời, hắn xua tay bảo gã kia ra ngoài.
Trong căn phòng tối tăm chỉ còn lại hắn và Tố Diệp. Hắn quan sát người con gái trước mặt, người đàn bà của Niên Bách Ngạn rồi cười khinh bỉ một tiếng.
“Vincent! Thương trường như chiến trường, thắng làm vua, thua làm giặc. Ông làm ăn đường hoàng không thắng được Niên Bách Ngạn bèn giở trò, còn xứng làm đàn ông không? Đúng là vô liêm sỉ!” Tố Diệp lên tiếng, ngữ khí âm u, lạnh lẽo.
Cô bị bọn chúng đưa đi trong trạng thái mơ mơ hồ hồ. Vào lúc cô đang điên cuồng nói chuyện điện thoại với Niên Bách Ngạn, khóe mắt cô bỗng liếc thấy bóng một chiếc xe, muốn tránh thì đã muộn. Chiếc xe đó húc thẳng vào thân xe của cô. Ngay sau đó, cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, dây an toàn bất ngờ thít chặt, cánh tay cô tấy rát, đau đớn.
Có mấy người từ chiếc xe đó nhào xuống, bắt cô lên, không cho cô cơ hội phản kháng. Cô đồng thời bị trói lại và bịt mắt.
Cô không thể nghe tiếng động để phân định vị trí như mấy nhân vật anh hùng như trong phim truyền hình, hoặc là thông qua tốc độ xe cùng thời gian, rồi các phương hướng rẽ ngoặt để xác định nơi mình đang có mặt. Bắt đầu từ phần điện của môn vật lý là điểm số của cô trượt dốc không phanh, thế nên gần như căm thù môn đó tới tận xương tủy. Nếu sớm biết mình sẽ rơi vào cảnh ngộ này, lúc đó ở trường học, có đánh chết cô cũng phải nỗ lực học tập.
Cô bị đâm đến xây xẩm mặt mày, thế nên không rõ chiếc xe đã đi bao lâu. Tóm lại nó đã tới một nơi có nhiệt độ rất thấp, còn có mùi ẩm ướt.
Chiếc ghế rất lạnh. Cô bị trói ngay trên đó.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân.
Nói thật, cô sợ lắm, vì lần này bên cạnh không có ai giúp đỡ cô, tất cả chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Cô không biết đám người này là ai, cũng không biết vì sao lại bắt cóc cô. Cô chỉ có thể nghe tiếng bước chân để phán đoán chúng không có ý đồ tốt đẹp.
Quả nhiên, có người gọi điện thoại cho Niên Bách Ngạn.
Trong cả quá trình, Tố Diệp đều nghe rất rõ, có lẽ đối phương cũng không có ý tránh mặt cô. Khi nghe thấy giọng Niên Bách Ngạn, cô chợt muốn khóc. Cô muốn nói với anh: Anh đang ở đâu, em sợ lắm!
Nhưng cô biết rõ mục đích của đối phương. Thật ra bọn chúng muốn giày vò Niên Bách Ngạn từ từ, khiến anh sống không bằng chết.
Phải, bắt Niên Bách Ngạn từ bỏ Niên Thị khác nào lấy mạng của anh.
Thế nên, cô không muốn Niên Bách Ngạn làm gì vì cô cả.
Tuy rằng cô học dốt vật lý nhưng khả năng nghe vẫn còn. Nghe giọng nói là cô dễ dàng đoán được, đối phương là Vincent.
Niên Bách Ngạn đã nuốt công ty của ông ta. Ông ta quá mất mặt mà giận dữ, bất chấp việc bị cảnh sát truy nã vẫn phải làm cái chuyện táng tận lương tâm này. Một khi thật sự xảy ra chuyện, chắc chắn là ông ta muốn ôm Niên Bách Ngạn cùng chết.
Vincent cười: “Niên phu nhân! Có phải mày suy nghĩ về Niên Bách Ngạn quá tốt đẹp rồi không? Mày tưởng thủ đoạn của nó thì quang minh chính đại à?”
“Chí ít cũng không như ông, lấy tính mạng của người khác ra để đổi lấy thành công.”
Vincent đứng dậy, đi về phía cô.
Tuy rằng Tố Diệp không nhìn thấy gì nhưng nghe thấy tiếng chân từ xa tới gần, cô bỗng như một con nhím dựng hết gai lên, lòng đầy cảnh giác. Nhưng Vincent chỉ dừng lại trước mặt cô, không làm gì cả mà cười khẩy nói: “Làm sao mày biết nó chưa từng làm? Chưa biết chừng chỉ là nó che giấu kín kẽ mà thôi, hoặc là vì nó làm gọn gàng, khiến người ta không nắm được thóp của nó. Làm nghề này, trên kim cương đều bị phun đầy máu, có mấy đứa là sạch sẽ nào?”
“Cũng đúng! Mấy người làm nghề này như các ông đều lấy tính mạng ra liều. Giống như ngài Vincent đây, chuyện năm xưa đã đặc sắc như thế rồi, người bây giờ làm sao nghĩ ra chứ?” Tố Diệp lạnh lùng nói.
Vincent nhướng mày: “Ồ? Mày biết chuyện năm xưa của tao?”
“Luận về thủ đoạn, ai có thể cao bằng một nửa ông chứ, Vincent? Cho tới bây giờ vẫn chưa có ai điều tra ra việc ông buôn bán ma túy và trẻ em, không phải sao?” Tố Diệp nghiến răng nghiến lợi. Cô nghĩ kỹ rồi. Tốt nhất là gã Vincent này hãy diệt cô trước khi Niên Bách Ngạn tới đi, tới lúc đó sẽ không làm liên lụy đến anh nữa.
Từ ngày lấy Niên Bách Ngạn cô đã biết mạng sống của cô thật ra cũng giống như anh. Họ đều đang đi trên một sợi dây thừng lắc lư, nghiêng ngả.
Vincent ban đầu hơi ngẩn người, sau đó thì cười nham hiểm: “Thì ra mày biết cũng nhiều đó chứ. Tao đúng là xem nhẹ mày rồi.”
“Ông nhất định sẽ bị pháp luật trừng trị!”
“Nếu mày đã biết chuyện của tao thì nên biết rõ nhà họ Niên cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam.”
“Đáng tiếc, những kẻ còn sống chỉ có mình ông thôi.” Tố Diệp cất giọng lạnh giá.
Cằm cô bị Vincent siết chặt, đau đớn.
“Mày còn biết những gì nữa?”
Tố Diệp dùng sức quay đầu đi, ghê tởm nói: “Tôi còn biết nhiều lắm. Sao? Ông muốn giết người diệt khẩu sao? Tốt nhất ông nên ra tay gọn gàng, sạch sẽ một chút. Nếu không đừng nói là Niên Bách Ngạn, đến cả em trai tôi cũng sẽ không tha cho ông.”
Vincent cười lạnh: “Mày khỏi cần khích tướng tao. Mày sẽ chết, cả thằng Niên Bách Ngạn cũng sẽ chết. Nhưng mà con búp bê như mày tao đoán chắc cũng chưa biết quá nhiều chuyện. Yên tâm! Tối mai, khi nào chúng mày sắp chết, tao sẽ mày thỏa mãn trí tò mò!” Dứt lời hắn ta túm lấy tóc Tố Diệp, hạ thấp giọng nói: “Câu chuyện… chắc chắn còn kich thích hơn trí tưởng tượng của mày nhiều.”
“Bỏ cái tay bẩn thỉu của ông ra!” Tố Diệp quát, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt…
***
Cả đêm Lâm Yêu Yêu không ngủ được. Quá nửa đêm, khó khăn cô mới chợp mắt được nhưng lại bị cơn ác mộng đánh thức. Cô kêu toáng lên một tiếng. Diệp Uyên đang mơ mơ màng màng ngủ bên cạnh cũng tỉnh dậy. Anh mở mắt, giơ tay bật đèn ngủ lên.
Lâm Yêu Yêu nằm trên giường, mở mắt ra, thở hổn hển từng tiếng một, trán đầm đìa mồ hôi. Suy nghĩ đầu tiên của Diệp Uyên là cô thấy không thoải mái trong người. Anh vội vàng ngồi dậy, lau mồ hôi cho cô.
“Em thấy chỗ nào không khỏe?”
Một lúc lâu sau, Lâm Yêu Yêu mới lên tiếng. hơi thở mong manh: “Em nằm mơ thấy em và Tố Diệp phải xa cách.”
Diệp Uyên thở dài. Sao anh không hiểu chuyện ngày nghĩ gì thì đêm mơ nấy này chứ. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, an ủi: “Tiểu Diệp nhất định sẽ không sao. Niên Bách Ngạn sẽ không để nó có chuyện đâu.”
“Giờ em rất hối hận.” Nằm trong vòng tay ấm áp của Diệp Uyên, Lâm Yêu Yêu chợt muốn khóc.
Diệp Uyên nhìn cô không hiểu.
“Vào buổi tối hôm Tố Diệp về nước, em thật sự không nên đưa cô ấy tới quán bar. Cô ấy nói cô ấy muốn xem quán bar của Trung Quốc bây giờ trông thế nào rồi, em nhất thời mềm lòng đã đi cùng cô ấy. Nếu như… Nếu lúc đó bọn em không bước chân vào quán bar đó, Tố Diệp đã chẳng gặp Niên Bách Ngạn. Nếu hai người họ không gặp nhau, Tố Diệp tối đó đã chẳng đi cùng anh ấy, họ đã chẳng quen biết…” Lâm Yêu Yêu nghẹn ngào nói: “Còn nữa, nếu lúc đó em một mực phản đối việc cô ấy vào Tinh Thạch thì tốt rồi. Em nghĩ cô ấy sẽ quan tâm tới cảm nhận của em. Nếu là như vậy, cô ấy đã chẳng yêu Niên Bách Ngạn.”
“Yêu Yêu…” Thấy cô tự trách như vậy, Diệp Uyên vô cùng khó chịu.
“Trước đây Tố Diệp đâu có gặp nhiều chuyện đến vậy? Từ ngày yêu Niên Bách Ngạn, cô ấy phải chịu biết bao tai họa. Kiếp trước cô ấy nợ Niên Bách Ngạn sao? Vì cớ gì phải thay anh ấy chịu bao nhiêu tội nợ như vậy? Nếu không phải vì Niên Bách Ngạn, liệu cô ấy có bị người ta đàm tiếu không? Nếu không phải vì Niên Bách Ngạn, liệu cô ấy có vào viện rồi bị thương không? Nếu không phải vì Niên Bách Ngạn, liệu cô ấy có ở Tây Tạng lâu như thế không? Chuyện cô ấy mất tích bây giờ chắc chắn không phải ngoài ý muốn. Tố Diệp tốt như vậy, cô ấy đắc tội được với ai chứ? Chắc chắn vẫn vì Niên Bách Ngạn.” Lâm Yêu Yêu đau lòng nói.
Diệp Uyên hiểu tâm trạng hiện giờ của Yêu Yêu, bèn thở dài: “Chuyện tình cảm nam nữ sao có thể oán trách ai được. Tiểu Diệp yêu Niên Bách Ngạn, cho dù có trải qua những chuyện đó cũng là do nó tự nguyện.”
“Sao không trách được? Đặc biệt là anh ấy. Anh là anh trai cô ấy, rõ ràng đã biết Niên Bách Ngạn là một người phức tạp cỡ nào mà vẫn đẩy em gái vào hố lửa, anh có ý đồ gì?”
Diệp Uyên có trăm cái miệng cũng khó mà thanh minh, cuối cùng đành nói: “Được rồi, được rồi! Đều là lỗi của anh!”
Lâm Yêu Yêu lại không nín khóc được. Diệp Uyên thấy thế vừa xót xa vừa lo lắng. Anh lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô rồi dỗ dành: “Anh là anh trai của Tố Diệp. Nó xảy ra chuyện anh còn lo lắng hơn ai hết. Nhưng anh tin Bách Ngạn còn lo hơn nhiều. Thế nên chúng ta phải tin cậu ấy.”
Lâm Yêu Yêu không nói nữa, chỉ mải cúi đầu nức nở.
Diệp Uyên không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy cô…
***
Đêm.
Định sẵn là một đêm không ngủ.
Niên Bách Ngạn ngồi trong phòng sách. Ánh đèn rất tối. Cái bóng mơ hồ của anh hắt lên vách tường, cô đơn, giá lạnh.
Anh đã xem xong tài liệu đó, chỗ tài liệu chắc chắn đã khiến Tố Diệp phát điên, sau đó lặng lẽ cho vào máy hủy tài liệu, từng tờ, từng tờ một, chúng trở thành những vụn giấy như những sợi mỳ rồi bị tiêu hủy.
Anh không thể chợp mắt mà cũng không định chợp mắt. Anh đang chờ đợi, lặng lẽ đợi tới mười hai giờ đêm mai…
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Nam cường, Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc