Niên Bách Ngạn cười nhẹ: “Chị em vẫn khen em là một cảnh sát giỏi. Bây giờ xem ra cô ấy nhận định không sai.”
“Vì chị ấy không hề hay biết, đám người bắt cóc chị ấy năm đó là tổ chức Samele.” Tố Khải nói trúng tim đen.
Nụ cười nơi khóe môi Niên Bách Ngạn hơi thu lại. Anh ngước mắt lên: “Là Samele?”
“Anh rể không biết sao?” Tố Khải hỏi ngược lại.
Niên Bách Ngạn khẽ đáp: “Anh mới biết.”
Tố Khải nén giận, rút mấy tấm ảnh trong túi ra: “Vậy thì em có thể phổ cập cho anh một chút rồi.”
Nét mặt Niên Bách Ngạn không có biểu cảm gì.
Tố Khải khẽ nheo mắt lại, đặt bức ảnh của một người phụ nữ lên mặt bàn: “Người đàn bà này tên là Quản Yên, là Chessia trong chín thủ lĩnh của Samele. Bà ta cũng là đầu não được kết nạp sớm nhất trong Samele, xét về sự từng trải thì vượt xa Samle và Sariel. Bà ta tuy là người phụ nữ duy nhất trong chín thế lực mạnh mẽ của Samele nhưng quan hệ lại rộng khắp, thủ đoạn tàn độc, khiến tám người còn lại đều phải nể sợ. Nghe nói, việc chín thế lực hùng mạnh này cuối cùng chỉ còn lại ba có liên quan mật thiết tới bà ta. Những người trong giới đều cho rằng chính bà ta đã giết chết sáu người còn lại, có thể thấy trong tổ chức Samele, bà ta cũng là một nhân vật không dễ chọc vào. Chồng bà ta là Thạch Thành, không phải một thủ lĩnh trong Samele nhưng vì vợ mình lại dính líu tới tổ chức. Điều đáng suy nghĩ hơn là, trước đây Thạch Thành bán mạng cho Sariel, là một người đàn ông đẹp trai nổi tiếng. Nhưng trong một sự cố, khuôn mặt hắn bị hủy hoại. Trong đám tội phạm ma túy cũng có tin đồn rằng khuôn mặt của Thạch Thành bị chính Quản Yên sai người hủy hoại, mục đích là để thoát khỏi Thạch Thành. Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán mà thôi.”
Niên Bách Ngạn gật đầu vẻ suy tư, giọng nói lại rất hờ hững: “Không ngờ một người đàn bà trông có vẻ yếu đuối, thủ đoạn lại độc ác tới mức khiến người ta nghe thôi đã sợ mất mật.”
Tố Khải nhìn Niên Bách Ngạn rất lâu. Cậu đặt ảnh của Quản Yên sang một bên, đè lên là bức ảnh của một người trung niên: “Người này em nghĩ chắc anh không xa lạ chứ?”
Niên Bách Ngạn nhìn lướt qua rồi khẽ nhướng mày: “Nguyễn Kinh Quốc?”
“Hoặc anh có thể gọi ông ta bằng một cái tên khác, Abraham.” Tố Khải gõ gõ lên bức ảnh.
Niên Bách Ngạn cười: “Em đã bắt bố mẹ của Diệp Lan, bây giờ lại muốn động vào ông ngoại con bé ư?”
“Nếu ông ta không dính dáng tới ma túy, chỉ là một người làm ăn đứng đắn, em tuyệt đối sẽ không động vào. Tuy rằng, ông ta đã qua đời.” Tố Khải cuộn chặt tay lại.
“Cũng tức là, Nguyễn Tuyết Cầm biết chuyện của bố mình?”
“Bọn em nghi ngờ tất cả mọi việc bà ta làm là để bảo vệ thanh danh nhà họ Nguyễn. Dẫu sao thì người bên ngoài hoàn toàn không biết thì ra Nguyễn Thị danh tiếng năm xưa lại buôn bán ma túy.”
“Bọn em nghi ngờ?” Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Tức là tất cả đều chỉ là suy đoán của cảnh sát?”
“Là suy đoán hay là sự thật thì phải xem Samle và Sariel là ai.” Tố Khải đặt cả hai tấm ảnh cuối cùng lên mặt bàn.
Niên Bách Ngạn cúi xuống nhìn, nhiệt độ trong ánh mắt bất ngờ chuyển lạnh.
“Anh rể!” Tố Khải gọi anh một tiếng, rồi gõ lên hai bức ảnh: “Bây giờ em rất muốn anh nói cho em biết, trong hai người này, ai là Samle, ai là Sariel.”
Hai bức ảnh ấy, một bên là Vincent, người còn lại là Niên Quý, bố của Niên Bách Ngạn.
“Tố Khải! Em đùa gì vậy?” Niên Bách Ngạn nhìn cậu, như cười như không.
“Em biết một trong hai người là bố anh. Thế nên sự việc quan trọng, em cần anh nói thật với em.” Tố Khải nghiêm túc nói.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn bình thản. Anh cầm bức ảnh của Vincent lên: “Người này, anh chỉ biết ông ta đang bị tình nghi dính líu tới tội phạm thương mại. Lại có liên quan cả tới băng đảng ma túy sao?” Sau khi đặt bức ảnh xuống, anh lại cầm bức còn lại lên, giơ cao: “Còn về bố anh, ông là một thương nhân như thế nào, không ai không biết. Tố Khải! Anh hiểu tâm trạng muốn phá án ngay lập tức của em, nhưng nếu không có chứng cứ thì nói ít một chút vẫn hơn.”
Tố Khải không rời mắt khỏi Niên Bách Ngạn. Cậu dằn mạnh từng chữ: “Vậy anh giải thích thế nào về việc Thạch Thành tới quấy nhiễu anh?”
Niên Bách Ngạn không ngờ cậu lại đột ngột hỏi vậy, nhưng vẫn mỉm cười hỏi: “Em nói gì cơ?”
“Tới giờ vẫn chưa rõ tung tích của Thạch Thành. Em không rõ có liên quan tới anh hay không. Nhưng em biết hắn từng tới tìm anh. Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn tìm anh rốt cuộc vì mục đích gì?” Tố Khải thôi thúc.
“Rất xin lỗi! Tố Khải! Anh thật sự không rõ em đang nói gì.”
“Thế ư? Sao lại trùng hợp như vậy? Năm xưa sao Thạch Thành lại có xích mích với Niên Thị? Mà bố anh, Niên Quý, hình như cũng có liên quan tới cái chết của Chessia.”
Niên Bách Ngạn cười nhạt: “Khi bố anh còn sống, ông luôn là một nhà quản lý cần cù, tận tụy. Còn về việc ông có quen Thạch Thành hay không, thì anh không rõ.”
“Em hiểu anh đang lo lắng chuyện gì. Anh lo chuyện bố mình là Sariel bị bại lộ, sẽ ảnh hưởng tới uy tín của Niên Thị, cũng sẽ hủy hoại thanh danh cả đời của bố anh.” Tố Khải hơi rướn người về phía trước: “Sariel, người giỏi khống chế nội tâm con người nhất, đã từng thu nhận không ít thuộc hạ để bán mạng, bôn ba cho mình. Những người này ai cũng đã từng được nhìn thấy biểu tượng của Sariel, hình một con bướm quái dị. Từ khi Sariel qua đời, những người này cũng lần lượt tự sát. Thậm chí có vài người đã từng bị chính tay em bắt vào tù cũng nghĩ đủ mọi cách để tự sát. Không phải vì họ trung thành với chủ nhân, mà vì họ không thoát được sự khống chế bằng ám thị tâm lý. Vì họ không biết rằng, khi vừa trở thành thuộc hạ của Sariel, họ đã từng bị thôi miên sâu. Nếu không có chỉ lệnh, quá trình thôi miên vẫn cứ tiếp tục. Họ sẽ bán sức cho Sariel, thậm chí còn không tiếc mạng sống. Chỉ lệnh có thể giải thoát cho họ chính là cái chết của Sariel. Khi Sariel chết, họ cũng sẽ không sống lâu được nữa. Đơn giản thôi, Sariel là người luôn tính toán từng bước một. Sao ông ta có thể cho phép thuộc hạ của mình bán đứng và phản bội mình? Cả kẻ chủ mưu trong vụ chặt xác kia nữa. Hắn là cũng một nạn nhân năm xưa. Bao nhiêu năm nay vẫn bị giày vò khổ sở về mặt tâm lý, cuối cùng đã tự sát trong tù. Bình thường Sariel thích nhất là giao lưu với các nhà thôi miên. Người thường xuyên qua lại với ông ta nhất chính là giáo sư Đinh của Liêm Chúng. Có thể nói, họ đã kết giao nhiều đời. Sariel rất tin tưởng ông ấy, mà giáo sư Đinh cũng đã được biết không ít chuyện của Sariel. Sao lại trùng hợp thế? Giáo sư Đinh còn quen cả bố anh? Trước mắt, giáo sư Đinh lấy lý do nghiên cứu đề tài để không lộ mặt nhưng ông ấy đã không thoát được sự giám sát của cảnh sát.”
Niên Bách Ngạn vẫn thản nhiên: “Với tư cách là công dân và là một người nộp thuế, anh hoan nghênh việc loại trừ tội phạm vì dân của em. Nhưng Tố Khải à! Chuyện này không liên quan gì tới bố anh. Vẫn câu đó thôi. Em tìm được chứng cứ thì hẵng nói những lời này.”
“Bao nhiêu năm nỗ lực của cảnh sát không thể nào công cốc, chắc chắn phải diệt trừ tổ chức Samele. Tổ chức này hiện nay, Chessia đã chết, Sariel cũng đã chết, chỉ còn lại Samle. Vậy thì kẻ nào là Samle đã quá rõ ràng. Cảnh sát đã theo dõi Vincent. Ông ta sa lưới thì thân phận của cả tổ chức Samele sẽ được khơi ra. Anh rể! Anh đừng trách em không nhắc nhở anh. Có những chuyện giải thích trước sẽ tốt hơn.”
“Nếu em nghi ngờ giáo sư Đinh, vậy thì hoàn toàn có thể bắt ông ấy lại, tiến hành thẩm vấn. Sở dĩ em chạy tới chỗ anh, chẳng phải vì không hỏi được gì từ giáo sư Đinh sao? Không sai! Đúng là ông ấy quen biết bố anh nhưng đó là vì ông ấy từng làm cố vấn tâm lý cho Niên Thị. Nhân viên quen ông chủ là chuyện rất bình thường mà, phải không?”
Tố Khải bị chặn họng, không nói được câu nào.
Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Em là em vợ của anh, cũng là người nhà anh. Anh biết chuyện gì chắc chắn sẽ nói hết.”
Tố Khải cố kiềm chế. Cậu nghiến răng kèn kẹt, rất lâu sau mới đứng dậy, lạnh lùng nói: “Hy vọng anh có thể nhớ ra điều gì đó!”
Khóe môi Niên Bách Ngạn vẫn giữ nguyên một nụ cười mỉm: “Cứ đi ăn cơm cùng anh chị đi!”
“Không cần!” Tố Khải bình tĩnh lại, nhìn Niên Bách Ngạn và nói: “Hy vọng anh xứng với chị em!”
Niên Bách Ngạn im lặng, khẽ nhếch môi.
Tố Khải quay người rời đi.
Sau khi cánh cửa phòng làm việc được đóng lại. Nụ cười của Niên Bách Ngạn tắt dần. Đáy mắt được thay thế bằng một sự giá lạnh.
Một lúc sau, anh gọi một cuộc điện thoại. Đối phương bắt máy rất nhanh.
“Đại ca Khôn! Có một vụ làm ăn hậu hĩnh, anh muốn làm chứ?”
***
Tố Diệp thấp thỏm không yên, ngồi đợi trong nhà hàng.
Cô nghĩ đủ mọi cách để biết được chuyện gì đó từ Giản Ngôn nhưng không thành. Giản Ngôn bề ngoài thì trẻ trung, tuấn tú, nhưng đã được rèn giũa cực kỳ lão luyện. Hỏi cậu ấy mười cậu, cậu ấy đáp lại được một câu đã là nhiều rồi. Mà câu trả lời duy nhất đó cũng chẳng có chút giá trị nào.
Cuối cùng cô hết cách, đành đồng ý để Giản Ngôn đi.
Khi chỉ còn lại một mình, não cô bắt đầu ào ào những suy nghĩ.
Rốt cuộc Tố Khải tìm Niên Bách Ngạn có chuyện gì? Thần bí như vậy, còn không cho cô biết? Lẽ nào có vụ án gì liên quan tới Niên Bách Ngạn? Mắt Tố Diệp sáng lên. Chẳng lẽ việc Vincent bị điều tra hiện giờ có liên quan tới Niên Bách Ngạn?
Nhưng rồi cô lại nghĩ không đúng. Tố Khải đâu có phải cảnh sát kinh tế. Chuyện của Vincent, nó cũng không quản được.
Cô nghĩ kiểu gì cũng nghĩ không ra, mãi đến lúc cô đợi được Niên Bách Ngạn xuất hiện ở nhà hàng.
Trái tim của cô đã rơi xuống.
Cô vẫy tay về phía anh.
Đợi anh đi đến, ngồi xuống, Tố Diệp đã gấp gáp hỏi ngay: “Tố Khải tìm anh vì chuyện gì thế?”
Niên Bách Ngạn nhìn gương mặt nôn nóng của cô, bật cười: “Không phải em vẫn chưa gọi món đấy chứ?”
“Em làm gì còn tâm trạng gọi món nữa! Đầu óc chỉ toàn chuyện Tố Khải tìm anh thôi.” Nói rồi, Tố Diệp chủ động ngồi sang bên cạnh anh, cầm tay anh thúc giục: “Mau nói cho em biết đi!”
Niên Bách Ngạn hạnh phúc trong cảm giác được cô chủ động thân mật. Anh phá lên cười: “Cũng không có chuyện gì to tát, xem em sốt ruột kìa!”
“Em không sốt ruột được ư? Hai người cứ thần thần bí bí, có chuyện gì giấu em hả?”
Niên Bách Ngạn gọi món trước rồi nói với cô: “Nó tìm anh vì chuyện của Diệp Lan. Em cũng biết quan hệ của hai đứa nó bây giờ khá gượng gạo. Em trai em ấy à, vẫn còn rất muốn cứu vãn chuyện tình cảm này.”
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Nam cường, Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc