Tố Diệp cảm thấy hai ngày nay, cô và Niên Bách Ngạn như hai con chuột già tựa vào nhành cây sưởi nắng trong ngày đông. Cuộc đời không cần có quá nhiều người và quá nhiều chuyện, chỉ cần có thể sưởi ấm cho nhau trong tĩnh mịch, bình yên, không phong ba bão táp là được.
Nhưng cuộc sống này vẫn cứ tiếp diễn, niềm vui luôn ngắn chẳng tày gang.
Chỉ vì biết hạnh phúc ngắn ngủi, thế nên người ta mới hiểu được nó tới không dễ dàng, vì thế mà Tố Diệp càng thêm trân trọng.
Thứ hai, tất cả mọi tin tức đều náo nhiệt trở lại.
Sau hai ngày vắng lặng, chuyện Niên Bách Ngạn nghỉ việc như một con quái thú mai phục đã lâu, giờ nhào ra khỏi chuồng cũi, nhất thời làm chấn động không ít các cổ đông. Quan trọng hơn cả những người cùng ngành cũng không ngớt lời bàn bạc.
Giá cổ phiếu của Tinh Thạch cũng vì việc làm của Niên Bách Ngạn mà trở nên bấp bênh.
Đám nhà báo định nghĩa rằng Niên Bách Ngạn đã từ chức để tự nhận lỗi về mình, vì anh đang bị các cơ quan pháp luật theo sát, vì thế con đường đi cũng gập ghềnh. Đương nhiên, sự thực có chông gai thật hay không thì chẳng tờ báo nào dám bảo đảm. Nhưng Tinh Thạch thì chắc chắn sẽ phải trải qua một giai đoạn chông chênh.
Trong thời kỳ khó khăn quá độ này cần có một người có khả năng cầm lái. Mà dĩ nhiên, Diệp Uyên không mấy thích hợp.
Đám tang của Diệp Ngọc được cử hành rất lặng lẽ.
Nói theo cách của Diệp Uyên thì ngay cả hôn lễ em ấy cũng không muốn rầm rộ, nhất định ngày ra đi cũng không mong quá náo nhiệt.
Ngày ấy, trời đổ mưa.
Mưa rả rích ướt đẫm cả nghĩa trang.
Những người tới dự tang lễ đều mặc quần áo màu đen. Ai cần phải tới đều đông đủ. Có người thân, bạn bè, bạn học, người quen. Những ai không nên có mặt cũng tự đến. Ví dụ như đám ký giả chụp trộm. Chỉ riêng những người bị bảo vệ túm cổ lôi ra ngoài cũng đã không dưới hai mươi người.
Diệp Ngọc được chôn cất bên cạnh Khúc Nghệ, đây là kết quả sau khi Diệp Uyên hết nước hết cái khuyên nhủ Nguyễn Tuyết Mạn.
Nguyễn Tuyết Mạn bò rạp trước bia mộ của Diệp Ngọc, khóc như đứt từng khúc ruột. Ở phía chân trời, sấm chớp đì đùng. Hình như cả trời xanh cũng đang rơi nước mắt.
Sau khi tổ chức tang lễ xong xuôi, Diệp Uyên lập tức phải đối mặt với hàng loạt các việc lớn nhỏ trong công ty.
Khó đối phó nhất chính là đám cổ đông trong hội đồng quản trị.
Lúc này đây, anh đang ngồi trong phòng họp, nhìn đám người cổ đông mỗi người một câu, cái miệng họ lúc đóng lúc mở mà cả người đờ ra như khúc gỗ. Cơ thể thì ngồi đó mà trái tim chẳng biết đã chạy đi đâu.
Cho tới khi có một cổ đông gọi anh.
Anh tỉnh lại, đối mặt với biểu cảm bực bội của họ, thầm cảm thán trong lòng. Chẳng biết thường ngày Niên Bách Ngạn đối mặt với đám người này kiểu gì, giờ anh đã cảm thấy mệt mỏi rã rời rồi.
“Chủ tịch Diệp! Chúng tôi thống nhất ý kiến cho rằng cần phải tạm dừng kế hoạch hòa vốn trước đây của Niên Bách Ngạn.” Cổ đông đó lên tiếng.
Diệp Uyên thầm nghĩ: Các ông đã quyết định cả rồi còn hỏi tôi, coi tôi là gã Hoàng đế bù nhìn chắc!
Anh bực bội đáp lại: “Chuyện này để sau hẵng nói đi!”
“Chuyện quan trọng như vậy sao có thể lùi lại?” Ông ta rõ ràng không vui, gõ vào bàn: “Bây giờ Niên Bách Ngạn đang bị theo dõi. Nói trắng ra, cậu ta vẫn chưa thoát khỏi diện tình nghi. Vụ án này ngày nào còn chưa có kết quả điều tra thì cậu ta còn chưa được sống yên ngày ấy. Ban đầu, kế hoạch hòa vốn do Niên Bách Ngạn lập ra. Bây giờ cậu ta đi rồi, Tinh Thạch chúng ta cũng phải né tránh mới phải. Cũng tức là, bây giờ chúng ta không thể có bất kỳ mối quan hệ nào với Niên Bách Ngạn. Tinh Thạch không thể đánh cược ván này, cả các cổ đông và chủ tịch cũng không cược nổi.”
Diệp Uyên không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn bọn họ một lượt.
Những người khác cứ như đã thông đồng cả với nhau, nhất loạt gật đầu.
Diệp Uyên nhìn rất rõ ràng. Những người tán đồng ý kiến của cổ đông kia đa phần là các cổ đông lớn tuổi. Còn các cổ đông trẻ cũng tức là những người sau này được Niên Bách Ngạn thế chỗ và kết nạp thì ít đến đáng thương.
Vì ngay sau khi Niên Bách Ngạn từ chức, chỉ trong vòng hai ngày, một số cổ đông mới đã bắt đầu chuyển nhượng cổ phần của Tinh Thạch trong tay mình. Đây cũng là nguyên nhân khiến giá cổ phiếu của Tinh Thạch rớt giá. Còn các cổ đông kỳ cựu thì nhân cơ hội ấy mua hết vào. Vì thế đã gây lên hiện trạng họ nắm quyền, ngồi vững ghế của mình như hiện giờ.
Giống như một triều đình.
Một khi trong đám quần thần chỉ có một tiếng nói tồn tại thì sẽ rất nguy hiểm. Người ngồi trên ngai vàng trước nay không sợ quần thần bất hòa, sợ nhất chính là đám người đó đồng tâm một lòng. Vậy thì bi kịch cáo giả oai hùm có thể sẽ xảy ra.
Thế nên, khi các cổ đông nhìn Diệp Uyên, lần lượt gật đầu, Diệp Uyên bỗng cảm thấy vị cổ đông kia giống như Lã Bất Vy, những người khác đều là tay chân của ông ta. Còn anh thì sao? Anh có khả năng làm một Tần Vương Doanh Chính hay không?
Anh không muốn làm Doanh Chính, anh chỉ muốn làm cơ trưởng.
Đối với triều thần, à không, đối với ý kiến của các cổ đông. Diệp Uyên từ đầu tới cuối vẫn giữ thái độ đó. Chuyện này sẽ bàn bạc sau. Anh là chủ tịch, anh có quyền phủ quyết.
Còn về việc tại sao phải chờ đợi và đợi tới khi nào thì ngay cả Diệp Uyên cũng không biết rõ.
Có lẽ, anh luôn cảm thấy Niên Bách Ngạn sẽ còn quay lại. Hoặc có lẽ, trong mơ hồ anh tin rằng Niên Bách Ngạn quyết định đúng.
Mà thực tế là Niên Bách Ngạn sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Anh vừa về tới văn phòng, mới đó, Diệp Hạc Thành đã gõ cửa.
Gương mặt Diệp Uyên rầu rĩ. Anh rút một điếu thuốc ra, ngậm vào miệng nhưng châm lửa mấy lần không xong. Cuối cùng Diệp Hạc Thành châm lên giúp anh, nhân tiện cũng châm cho mình một điếu.
“Thái độ của con như vậy đối với các cổ đông là không đúng. Cứ tiếp tục kéo dài như vậy, họ sẽ có ý kiến với con.”
Diệp Uyên bực dọc, vung tay: “Có ý kiến thì có ý kiến đi! Quan tâm nhiều như vậy làm gì!”
Diệp Hạc Thành nhận ra anh đang bực tức, bèn cười nói: “Con không kiềm chế được như vậy là không được đâu.”
“Con không kiềm chế được thì sao nào? Con có thể làm được gì chứ?” Diệp Uyên chau mày: “Một đám cổ đông chờ con gật đầu, ngay cả quyền phản đối con cũng không có ư?”
Diệp Hạc Thành rít một hơi rồi nhả khói, chậm rãi nói: “Chuyện này à, con phải học hỏi Bách Ngạn thêm rồi. Ngày trước cũng có bao nhiêu cổ đông nghi ngờ nó như thế, nhưng nó thì sao? Con xem, chẳng phải vẫn chống chọi lại được đó sao? Tuy rằng nó đã từ chức, nhưng có một điểm vẫn phải khiến người ta công nhận, đó chính là chỉ cần nó kiên trì với thứ gì thì chắc chắn sẽ có cách để thuyết phục bọn họ. Bây giờ con ngồi vào vị trí này, chưa quen cũng là chuyện bình thường. Cố nghĩ cách đi, có thể thống nhất ý kiến với họ mới có thể đối phó được với kẻ địch bên ngoài.”
Diệp Uyên rít một hơi thật lớn, sắc mặt rất khó coi.
Thấy vậy, Diệp Hạc Thành cười: “Con không biết làm cũng không sao, chẳng phải còn có chú hai đây sao. Con yên tâm đi! Chú hai nhất định sẽ giúp con củng cố địa vị ở công ty.”
Diệp Uyên không ngước lên, chỉ dập tắt điếu thuốc còn dài vào trong gạt tàn.
Di động bên cạnh vang lên, anh nhấc máy.
Vừa nghe được mấy câu, nét mặt anh lập tức thay đổi, vội nói: “Con lập tức về ngay!”
Ở nhà, Lâm Yêu Yêu đang nôn thốc nôn tháo.
Bữa cơm trên bàn cô chỉ ăn có chút ít, thế rồi nôn òng ọc như muốn trút cả bữa tối hôm trước ra ngoài.
Cô bảo mẫu đứng trực trước cửa nhà vệ sinh, hoảng loạn vô cùng, tay chân xoắn xít cả lại với nhau, có vẻ như không biết làm sao.
Nguyễn Tuyết Mạn cũng rối bời.
Bà đứng sau lưng Lâm Yêu Yêu, nhìn cô nôn nao với vẻ lo lắng. Đợi tới khi Lâm Yêu Yêu ổn lại một cách khó khăn, Nguyễn Tuyết Mạn mới thở dài: “Sao lại nôn dữ vậy chứ? Con xem con đi, cả ngày trời mới ăn được có một tý, kết quả lại nôn ra hết. Như vậy không được đâu!”
Lâm Yêu Yêu không còn sức lực. Cô đứng dựa vào góc cửa. Dạ dày vẫn cồn cào dữ dội.
“Mẹ con lúc có bầu con, cũng nghén mạnh như vậy ư?” Nguyễn Tuyết Mạn hỏi.
Lâm Yêu Yêu khẽ lắc đầu. Làm sao cô biết được.
“Haiz…” Nguyễn Tuyết Mạn ngao ngán, quay đầu nhìn người bảo mẫu, chỉ trích: “Cô nấu nướng thế nào vậy hả? Không làm được mấy món hợp với khẩu vị của bà bầu sao?”
“Cháu xin lỗi!” Con bé bị dọa đến xin lỗi líu cả lưỡi.
Lâm Yêu Yêu thều thào: “Mẹ! Không liên quan tới em ấy. Tại con không có bụng dạ ăn uống gì thôi!”
“Thì vẫn là nó nấu không ngon.” Nguyễn Tuyết Mạn không chịu buông tha, sốt ruột, bực dọc: “Thôi! Từ ngày mai cô chỉ phụ trách quét dọn là được rồi, thức ăn thức uống để tôi chuẩn bị.”
Người bảo mẫu sợ hãi gật đầu.
Cả Lâm Yêu Yêu cũng giật mình.
Cô vội nói: “Không cần đâu ạ! Sao bắt mẹ nấu nướng được?”
Đón Nguyễn Tuyết Mạn tới nhà ở thật ra là vì Diệp Uyên lo bà vì chuyện của Diệp Ngọc mà đau khổ quá đỗi. Lâm Yêu Yêu có thể hiểu được tâm trạng của Diệp Uyên. Ai cũng có cha mẹ, phận con cái làm vậy cũng để trọn chữ hiếu. Thế nên, Lâm Yêu Yêu nói với bản thân mình rằng, cố gắng những lúc ở nhà không được mâu thuẫn với Nguyễn Tuyết Mạn. Cô biết Nguyễn Tuyết Mạn chẳng ưa gì cô con dâu này, thế nên cố gắng giảm bớt cãi vã được bao nhiêu thì giảm.
Lâm Yêu Yêu không hiểu quá rõ về đạo làm dâu. Hiểu biết chút đỉnh đó đều là cô lên diễn đàn học hỏi. Những mà mọi người trên đó đa phần đều lôi mẹ chồng ra cạnh khóe, đẳng cấp này, đẳng cấp kia. Cô còn đặc biệt so sánh với một số mẹ chồng có tiếng, bỗng phát hiện, thật ra Nguyễn Tuyết Mạn nói thì khó nghe một chút, so với những bà mẹ chồng kia vẫn còn sống được.
Ít ra thì thời gian gần đây, bà không còn động một tý lại lôi thân phận của cô ra nói nữa.
Tuy rằng Lâm Yêu Yêu luôn trong tư thế sẵn sàng.
Hết cách thôi. Người bạn thân nhất của cô, Tố Diệp, về khoản này cũng chẳng giúp gì được cô. Đối với quan hệ mẹ chồng nàng chồng, Lâm Yêu Yêu chỉ có thể tự giác ngộ.
Thế nên, sau khi Nguyễn Tuyết Mạn ra lệnh như thế, Lâm Yêu Yêu vừa bàng hoàng vừa sợ hãi. Sao cô có thể bắt Nguyễn Tuyết Mạn hầu hạ mình được?
Nguyễn Tuyết Mạn thấy cô từ chối khéo, bèn tỏ vẻ không vui: “Con tưởng mẹ vì con à? Mẹ vì cháu nội thôi!”
Câu ấy làm Lâm Yêu Yêu nghẹn lời, mặt đỏ tía tai.
Chẳng hiểu có phải vì kich động quá độ không, Lâm Yêu Yêu lại tiếp tục bò ra bồn rửa tay, nôn không ngừng. Lần này là nôn khan vì trong dạ dày đã hết sạch thức ăn rồi.
Nguyễn Tuyết Mạn vẫn đứng đằng sau lưng cô, nhíu mày, qua một lúc lâu mới phẫn nộ nói: “Cái thằng Diệp Uyên này làm sao không biết? Giờ này vẫn chưa thấy về! Chẳng phải nó nói hôm nay công ty không có việc gì sao? Vợ mình nôn đến mức này mà vẫn còn tâm trạng đi làm việc khác!”
Lâm Yêu Yêu rất muốn nói với Nguyễn Tuyết Mạn rằng giờ ở công ty chắc chắn là Diệp Uyên bận bù đầu với công việc. Nhưng đang định lên tiếng, cô lại buồn nôn. Nguyễn Tuyết Mạn thấy vậy, lập tức đi ra phòng khách, nhấc máy bàn gọi đi.
Đầu kia nhận máy.
Bà ta khó chịu, quát thẳng: “Vợ mày sắp nôn cả ruột lẫn gan ra rồi, còn không mau về đi! Đưa nó tới bệnh viện xem sao! Vợ mình không lo, còn ai lo thay cho mày nữa?”
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Nam cường, Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc