Hai vòng này cách nhau khoảng thời gian một tháng.
Khi vòng khởi động được diễn ra ở Bắc Kinh, Tố Diệp vốn dĩ cũng muốn tới quan sát, học hỏi, nhưng vì chuyện của bản thân cô còn đang ong đầu nhức óc, thế nên lần đó cô bèn từ chối lời mời của Niên Bách Tiêu. Cô biết Niên Bách Tiêu nhất định sẽ đi. Nếu có thể, thậm chí cậu còn muốn được nhanh chóng quay trở về G4. Cậu không có duyên tham gia cuộc thi ở Bắc Kinh. Sau này Tố Diệp cũng nghe nói, thành tích của G4 cũng không tồi, thành tích nhóm xếp thứ nhì.
Bây giờ điều Niên Bách Tiêu lo lắng nhất chính là chẳng biết ngày nào anh trai sẽ bất ngờ nói với cậu: Nước ngoài sắp xếp xong xuôi cả rồi, em quay về đi!
Kỳ thực đây là cũng điều Tố Diệp lo lắng.
Nói thật lòng, cô không muốn Niên Bách Tiêu về nước. Con người có quyền theo đuổi giấc mơ, bất luận họ đang ở độ tuổi nào. Chỉ khi không ngừng ôm lấy mơ ước, mới có thể chứng minh bạn đã đi dạo một vòng ở chốn nhân gian.
Nhưng có một lần, Tố Diệp đích thực đã vô tình nghe thấy Niên Bách Ngạn nói chuyện điện thoại, hình như là đang làm thủ tục cho một căn nhà ở nước ngoài, hơn nữa còn nhắc tới Niên Bách Tiêu. Cô bạo dạn suy đoán rằng, nếu Niên Bách Ngạn thực sự đặt mua một căn nhà ở nước ngoài, lấy tên Niên Bách Tiêu, vậy thì rất có thể anh có ý để Niên Bách Tiêu sang đó định cư.
Cô có lòng nhưng chẳng giúp được gì.
Tuy rằng cô cũng hiểu, nếu Niên Bách Tiêu có thể lập tức được vào đội xe G4, hơn nữa còn được tham gia cuộc thi với tư cách tuyển thủ chính thức, có lẽ sẽ có thể trì hoãn được quyết định về nước của cậu. Dù Niên Bách Ngạn có không đồng ý thì chuyện cũng đã rồi, không thể vì một mình em trai mà hủy hoại tiền đồ của tất cả mọi người chứ.
Khi cô còn chưa nghĩ ra được cách gì hay thì đã có chuyện.
Người gọi điện tới cho cô là Kỷ Đông Nham. Anh ta bảo cô nhanh chóng tới “cứu giá” với thân phận nhà tư vấn tâm lý chuyên nghiệp.
Cũng may là ở ngoại ô Bắc Kinh, thế nên Tố Diệp phóng như bay tới cũng không mất quá nhiều thời gian.
Nghe nói, khoảng thời gian này, G4 đều đang ở đây để điều chỉnh phương án tác chiến cho vòng sau tại trường đua Thượng Hải. Nhưng sau khi Tố Diệp tới bãi tập của họ thì không thấy náo nhiệt như thế.
Cô chỉ nhìn thấy xe của Kỷ Đông Nham, cắm trong bụi cỏ một cách rất bắt mắt.
Thấy xe của cô đã tới, Kỷ Đông Nham xuống xe, vẫy tay về phía cô.
Sau khi đỗ hẳn xe lại, Tố Diệp đi tới, câu đầu tiên cô hỏi: “Vết thương của thành viên đó thế nào?”
Kỷ Đông Nham châm một điếu thuốc. Sau khi vứt bao thuốc vào trong xe, anh ta đứng dựa vào cửa xe, thở dài: “Suýt chút nữa là bị Niên Bách Tiêu giết chết rồi!”
Tố Diệp sợ đến túa mồ hôi lạnh: “Sao lại như vậy?”
Kỷ Đông Nham bèn kể lại cho cô nghe đầu đuôi câu chuyện.
Niên Bách Tiêu một lòng muốn được quay trở lại đội xe. Kể từ ngày cậu quyết tâm sẽ quay trở về, hầu như hôm nào cậu cũng tới đây gặp Hurley, huấn luyện viên của G4. Thái độ của Hurley khá do dự, vì Niên Bách Tiêu là học trò do ông ta một tay đào tạo. Tuy rằng vì bị Niên Bách Tiêu liên lụy mà ông ta mất đi đôi chân, nhưng tình cảm thầy trò vẫn còn nguyên vẹn. Vậy mà trong đội đua có mấy thành viên sống chết cũng không tán thành. Trong đó người phản đối kịch liệt nhất là một cậu thanh niên người Mỹ tên là Mike. Cậu ta chính là người tối hôm đó đã tận mắt chứng kiến đám người kia đánh gãy hai chân của Hurley. Từ đó về sau, cậu ta cực kỳ căm ghét Niên Bách Tiêu.
Lần này, dù nói thế nào cậu ta cũng phản đối chuyện để Niên Bách Tiêu quay trở lại đội đua. Hơn nữa còn nói, nếu Niên Bách Tiêu được trở về thì cậu ta sẽ rời khỏi G4. Cậu ta là đội trưởng của G4. Tổng cộng có bốn người ủng hộ cậu ta. Một khi Niên Bách Tiêu thật sự được nhận về thì Mike và bốn người khác sẽ rời khỏi đội đua. Một đội hình bỗng chốc thiếu đi nhiều thành viên như thế, vậy thì họ cũng không thể tham gia cuộc thi tại Thượng Hải.
Cứ như vậy, sự việc vẫn luôn trong thế giằng co.
Và hôm nay, mâu thuẫn cuối cùng cũng đã bùng nổ.
Niên Bách Tiêu đã tự bỏ tiền ra mua một chiếc xe đua, hơn nữa còn tốn kém không ít tiền để tự mình thay đổi diện mạo cho nó. Cậu vốn dĩ muốn để huấn luyện viên nhìn thấy cậu đã có thực lực để quay về đội.
Vậy mà Mike dẫn theo bốn người kia tới đập nát chiếc xe đua cậu vừa mới vất vả sửa sang lại. Trong giây phút tức giận, Niên Bách Tiêu đã ẩu đả với họ. Trong số đó Mike bị đánh nặng nhất. Nếu Hurley không nghe thấy động tĩnh, vội vã ra sân tập thì có lẽ Mike đã mất mạng rồi.
Suýt nữa thì Niên Bách Tiêu đã lấy thắt lưng da của mình thắt cổ Mike tới chết.
Sở dĩ hôm nay Kỷ Đông Nham tới đây là vì mấy hôm trước Niên Bách Tiêu có dương dương tự đắc nói với anh ta trong điện thoại rằng cậu vừa sửa xong một con xe đua cực ngầu, nên đã hẹn anh ta hôm nay tới ngắm. Ai dè khi anh ta tới nơi thì lại gặp phải chuyện này.
Mấy thành viên bị đánh kêu gào đòi báo cảnh sát. Kỷ Đông Nham sợ sự việc ầm ĩ bèn cố gắng hòa hoãn. Nhưng Hurley rất lo lắng cho tâm lý của Niên Bách Tiêu, cảm thấy cậu ta tiềm ẩn trong người máu tàn nhẫn. Kỷ Đông Nham hiểu được nguyện vọng muốn được quay lại đội đua của Niên Bách Tiêu, bèn bảo đảm với Hurley rằng Niên Bách Tiêu làm vậy chỉ vì quá phẫn nộ mà thôi, tâm lý hoàn toàn không có vấn đề gì. Để khiến Hurley tin tưởng, anh ta mới vội vàng gọi điện thoại cho Tố Diệp.
Nghe xong câu chuyện, Tố Diệp vẫn còn thổn thức một lúc lâu: “Tôi và cậu nhóc Niên Bách Tiêu đó đã từng bị người ta vây đánh trong quán bar. Nó chạy còn nhanh hơn cả thỏ, không ngờ vẫn còn đánh mạnh tay như thế.”
Kỷ Đông Nham rít một hơi thuốc, rồi nhả ra, cười nói: “Không giống với các thành viên khác, Bách Tiêu không có đội xe chống lưng, thế nên không thể được tài trợ xe. Toàn bộ xe đua đều do nó tự mình sửa sang. Nó trân trọng chúng hơn cả tính mạng của bản thân mình. Đám người của Mike đập xe của nó, em bảo nó liệu có thể không phát điên sao?”
“Giờ nó đâu rồi?”
Kỷ Đông Nham hất cằm về phía một ngôi biệt thự màu trắng trước mặt, rồi bổ sung thêm: “Em nên đi thăm Hurley trước là hơn. Ông ấy rất lo cho Bách Tiêu.”
Tố Diệp gật đầu, rồi lại nhìn Kỷ Đông Nham chằm chằm.
“Nhìn gì đấy?” Kỷ Đông Nham bị cô nhìn đến nỗi cả người cũng gượng gạo.
“Trước đây anh có hút thuốc lá mấy đâu?”
Kỷ Đông Nham lườm cô vẻ khó xử. Sau khi dập tắt điếu thuốc, anh ta đặt hai tay lên vai cô, hơi dùng sức xoay người cô lại: “Được rồi, sau này anh sẽ không hút trước mặt em nữa, mau đi đi!”
Tố Diệp vốn dĩ định nói vẫn còn có chuyện muốn hỏi anh ta. Vì cô nhớ ra lần trước đã gặp anh ta và Joey đi cùng nhau ở trong siêu thị, nhưng nghĩ lại giờ chuyện của Bách Tiêu vẫn quan trọng hơn, nên tạm gác lại.
Huấn luyện viên của đội xe G4, Hurley, cũng chính là người sáng lập nên đội xe này, giống hệt như miêu tả của Niên Bách Tiêu. Ông ta có một thân hình lực lưỡng, giọng nói hào sảng, vang vọng. Bộ râu xồm xoàm phủ khắp khuôn mặt. Chỉ có điều, ông ta không ngồi xe lăn như trong tưởng tượng của Tố Diệp.
Ông ta dùng chân giả.
Hurley đã nói với Tố Diệp điều đó.
Tố Diệp hiểu. Một khi ngay cả huấn luyện viên của một đội đua còn phải ngồi xe lăn thì cả đội xe rơi vào tình trạng tê liệt, mất hết ý chí. Thế nên, ông ta bắt buộc phải đứng lên bằng đôi chân giả của mình để tiếp tục huấn luyện các đội viên của mình xông pha chiến đấu.
Tố Diệp không lãng phí thời gian. Cô và Hurley nói rất nhiều chuyện liên quan đến Niên Bách Tiêu. Cô muốn cho ông ta biết, sở dĩ Niên Bách Tiêu vượt ngàn dặm xa xôi quay về Bắc Kinh, chính là vì muốn trở lại đội đua. Quan trọng hơn cả là, những phân tích tâm lý chuyên nghiệp của Tố Diệp đã xua tan nỗi lo lắng của Hurley, hơn nữa cô còn bảo đảm chắc nịch rằng, nếu cuộc thi tại Bắc Kinh mà Niên Bách Tiêu có thể tham gia thì thành tích nhất định không thể chỉ dừng lại ở vị trí thứ nhì đồng đội.
Hurley cười nói cô quá tự tin.
Nhưng Tố Diệp nói với ông ấy, đây chính là một sự nỗ lực, phấn đấu được bộc phát sau rất nhiều ngày tâm lý được tích tụ. Sau khi trải qua thành công, Niên Bách Tiêu phải chịu một cú đả kich nặng nề. Nếu bây giờ có thể đứng lên làm lại, thì cậu có đủ các điều kiện để có được thành công cuối cùng.
“Thầy Hurley! Ông là người một tay dạy bảo cậu ấy từ một người chỉ thích xe đua trở thành một tay đua chuyên nghiệp, lẽ nào bây giờ ông bắt đầu nghi ngờ khả năng của cậu ấy ư?” Tố Diệp nhìn huấn luyện viên Hurley, nói với vẻ chân thành: “Tôi dám chắc chắn, nếu có một tay đua đẳng cấp thế giới xuất hiện trong G4, thì người đó nhất định là Niên Bách Tiêu.”
Không phải cô nói đỡ cho Niên Bách Tiêu một cách mù quáng. Từ lâu, cậu đã được nếm mùi vị của thành công, nếm được sự nhiệt tình khi được người khác nể phục và ủng hộ, nhưng cậu cũng đã trải qua khổ đau. Đây là những trải nghiệm khác với những người ở cùng độ tuổi. Cô tin rằng, đây đều là những bước quan trọng tạo đà cho Niên Bách Tiêu sải bước tới thành công sau này. Bây giờ Niên Bách Tiêu đã chuẩn bị đầy đủ hết, chỉ còn cần một cơ hội.
“Nhưng cô phải hiểu rõ, với tư cách là huấn luyện viên, tôi phải cân đối cả một đội đua cùng với nhà tài trợ. Bây giờ trong đội có người phản đối, cho dù tôi có muốn bênh vực cho em ấy thì cũng lực bất tòng tâm. Nội bộ đội đua xảy ra vấn đề, thì nhà tài trợ cũng sẽ làm khó chúng tôi. Những nguy hiểm này, một mình tôi có thể gánh vác nhưng đội đua thì không thể mạo hiểm chịu đựng.”
Tố Diệp suy nghĩ: “Vậy vết thương của mấy người đó thế nào rồi?”
“Bốn người còn lại không có vấn đề gì. Mike thì nặng hơn một chút, chân phải và tay trái đều bị gãy xương. Bác sỹ vừa mới đi xong.”
“Cậu ta là đội trưởng, cuộc thi ở Thượng Hải cậu ta là chủ lực phải không?”
Hurley ngước mắt nhìn cô: “Bác sỹ Tố, cô có ý gì?”
Tố Diệp khẽ cười: “Bây giờ Mike bị thương nặng như vậy, thế mà còn chưa đầy một tháng nữa là tới cuộc đua ở Thượng Hải rồi. Sợ rằng Mike không thể thi đấu được. Vậy thì, tại sao không để Niên Bách Tiêu có cơ hội?”
Hurley ngẩn người.
“Nhà đầu tư trước nay chỉ coi trọng lợi nhuận. Nói cách khác, họ không hề để tâm người lái xe đua là ai, chỉ cần có thể mang về lợi ích cho họ là được. Họ là thương nhân, chỉ coi trọng kết quả. Thế nên ông muốn thuyết phục họ rất dễ mà. Còn mâu thuẫn trong nội bộ muốn giảng hòa, cách duy nhất chính là để Niên Bách Tiêu thể hiện bản lĩnh của mình. Chỉ có năng lực thật sự mới có thể khiến mọi người nể phục.” Não bộ của Tố Diệp hoạt động rất nhanh nhạy, cô dùng cách đẩy Niên Bách Tiêu ra ngoài.
Hurley im lặng.
Tố Diệp cũng không nói nhiều nữa. Cô không có hiểu biết gì về mấy cuộc đua thế này, thế nên dĩ nhiên cũng không có tư cách mùa rìu qua mắt thợ. Cô chỉ cân nhắc lợi hại, tin rằng Hurley cũng đã có tính toán trong lòng.
Một lúc lâu sau, Hurley mới nói: “Tôi vẫn chần chừ chưa để em ấy quay về đội còn có một nguyên nhân khác.”
Tố Diệp nhìn ông ta.
Hurley thở dài, sau đó lắc đầu: “Có một chuyện mà ngay cả Bách Tiêu cũng không biết. Lúc đó Bách Tiêu xảy ra phiền phức tại cuộc đua lậu, sau đó chính anh trai em ấy đã ra mặt giải quyết. Thật ra người mà Bách Tiêu đụng vào có thế lực không tầm thường. Nếu không có anh trai em ấy, thì về sau chúng tôi vẫn còn không được yên thân. Lúc đó anh trai em ấy sau khi giải quyết hết những phiền phức đã từng tới tìm tôi.”
Tố Diệp sững sờ: “Niên Bách Ngạn từng tới tìm ông?”
Hurley gật đầu.
Tố Diệp nhanh chóng vận động não bộ. Với tính cách của Niên Bách Ngạn, anh lại đích thân tới tìm Hurley, hơn nữa còn là sau khi sự việc xảy ra, để làm gì? Nghĩ tới đây, không hiểu sao cô bỗng buột miệng nói: “Hai năm nay Niên Bách Tiêu không thể quay về đội đua, ngoài lý do của bản thân cậu ấy ra, còn vì Niên Bách Ngạn phải không? Anh ấy đưa ra điều kiện gì?”
“Anh trai của Bách Tiêu có quyền có thế, muốn khiến cho G4 không ngóc đầu lên được cũng không phải là không thể. Cậu ấy sẽ không ngăn cản sự phát triển của G4, nhưng điều kiện tiên quyết là vĩnh viễn không được cho phép Bách Tiêu quay về đội. Đây cũng là nguyên nhân hai năm nay tôi không chủ động liên lạc với Bách Tiêu.”
Nghe xong, sống lưng Tố Diệp chợt lạnh toát.
Rất lâu sau cô mới nói: “Tôi biết ông đang lo lắng chuyện gì, nhưng tình hình trước mắt quan trọng hơn. Ông vẫn phải tìm ra người thay thế vị trí đội trưởng mới được.”
Hurley buông một hơi thở mỏi mệt…
Khi chưa gặp Niên Bách Tiêu, Tố Diệp còn tưởng cậu cũng thương tích đầy mình. Nhưng đến khi gặp rồi, cô mới phát hiện ngoài việc gương mặt bị bầm tím ra thì chân tay vẫn còn lành lặn.
Cậu và Kỷ Đông Nham ngồi đợi trong một căn phòng trống, bên trong toàn là phụ kiện chuẩn bị cho xe đua. Kỷ Đông Nham ngồi trên ghế còn Niên Bách Tiêu thì khoanh chân ngồi dưới đất, trong tay cầm một lon bia. Sau thấy Tố Diệp đi vào, sắc mặt cậu có phần ngượng ngập, sau đó cắm cúi uống bia.
Hôm nay Tố Diệp cũng không mặc váy. Sau khi đi vào, cô cũng ngồi bệt xuống bên cạnh Niên Bách Tiêu, nghiêng đầu nhìn cậu. Da mặt Niên Bách Tiêu vốn đã mỏng, giờ lại bị thương, bị cô nhìn như vậy, cậu càng thấy mất mặt, thế là xoay hẳn lưng về phía cô.
“Không ngờ cậu ra tay cũng tàn nhẫn đấy chứ, đúng là gần mực thì đen.” Tố Diệp cười nói.
Nghe xong câu ấy, Kỷ Đông Nham nhướng mày nói: “Nói cạnh nói khóe không phải phong cách của Tố Diệp đâu!”
“Tôi không có ý định nói xấu sau lưng anh đâu. Sự thật chứng minh là cả hai người đều giỏi diễn kịch mình là kẻ yếu đuối trước mặt tôi.”
Niên Bách Tiêu uống một ngụm bia. Chiếc lon rỗng bị cậu bóp nát, vang lên những tiếng sột soạt.
“Chuyện này anh trai cậu nhất định không làm được!” Tố Diệp huých vào người cậu.
Niên Bách Tiêu cười khẩy: “Anh ấy muốn đối phó với người khác cần phải đích thân ra tay sao?”
Có thể nhận ra khoảng thời gian này Niên Bách Ngạn cũng ép cậu quá chặt, nếu không câu tiếng Anh vừa thốt ra khỏi miệng cậu nghe cũng chẳng nghiến răng nghiến lợi đến thế.
Tố Diệp khẽ cười: “Ý tôi là cậu vẫn còn khỏe mạnh, cường tráng lắm!”
Niên Bách Tiêu mặc kệ Tố Diệp, ngẩng đầu nhìn Kỷ Đông Nham: “Anh định kiếm thêm người tới chọc quê em đấy à?”
“Huấn luyện viên của em vừa bảo thủ vừa cố chấp, đương nhiên anh phải tìm một bác sỹ tâm lý chuyên nghiệp để tới giúp ông ta thông suốt rồi.” Kỷ Đông Nham cười ha ha.
Tố Diệp giơ tay, vặn ngoéo đầu Niên Bách Tiêu lại, làm cậu ta đau đớn kêu ầm ĩ. Tố Diệp mặc kệ, cô chỉ nhìn cậu ta như nhìn động vật quý hiếm trong sách đỏ: “Niên Bách Tiêu! Cậu lắm tiền quá nhỉ? Theo như tôi được biết, lợi tức cổ đông của cậu vẫn còn đang bị anh cậu giữ, cậu lấy đâu ra lắm tiền mà mua xe với sửa xe thế hả?”
Một chiếc xe giá đã không hề rẻ, có thể dùng vào một cuộc đua thế giới lại càng không tầm thường. Huống hồ cậu còn sửa sang lại. Không thể tưởng tượng được trước đây cậu còn than nghèo kể khổ với cô!
Niên Bách Tiêu im lặng không nói gì.
Tố Diệp liếc mắt nhìn Kỷ Đông Nham.
Kỷ Đông Nham vội vàng thanh minh: “Không liên quan gì tới anh! Anh cũng vừa mới biết!”
“Chị quan tâm nhiều thế làm gì? Dù sao tôi không ăn cắp cũng không ăn cướp.” Niên Bách Tiêu hất tay cô ra.
“Đội nhạc của cậu giải tán rồi, chắc chắn không thể kiếm được nhiều tiền như thế.” Tố Diệp nhìn cậu chằm chằm, bỗng nhiên nét mặt thay đổi: “Niên Bách Tiêu! Không phải là cậu lại đua lậu…”
Còn chưa nói xong, Niên Bách Tiêu đã bịt miệng cô lại, hằn học nói: “Trí thông minh của chị có thể dừng lại tại đây được không?”
Kỷ Đông Nham ngồi bên cạnh cũng sững người, rất lâu sau anh ta quát lên: “Em điên rồi à!”
Tố Diệp đẩy Niên Bách Tiêu ra, nhìn cậu đầy giận dữ.
Niên Bách Tiêu lại bật thêm một chai bia, ngẩng đầu tu ừng ực, sau đó nói: “Em chỉ tích góp đủ tiền để đua xe thôi, đã không đua lậu từ lâu rồi, hai người yên tâm đi!”
“Cậu thề với tôi đi, cả đời này không được phép tới chỗ đó nữa!” Tố Diệp đập một cái thật mạnh lên bả vai cậu.
Niên Bách Tiêu đau đớn nhe răng, ôm vai rồi nói: “Được, được, được, tôi thề! Tôi nhất định sẽ không đi nữa. Dù sao thì lần này cũng chẳng được quay lại đội đua, tôi cũng phải về nước, còn đua cái gì nữa?”
Thấy sắc mặt cậu tái mét, lại còn bị thương, Tố Diệp cũng có phần xót xa, không nỡ trách móc nữa. Cô nhìn Kỷ Đông Nham: “Nếu cậu ta tham gia thi đấu, anh có thể bỏ tiền ra tài trợ xe cho cậu ta không?”
Kỷ Đông Nham nhướng mày: “Không thành vấn đề, chỉ cần cậu ấy được ra trường đua.”
Tai Niên Bách Tiêu cực thính. Cậu lập tức rũ bỏ nét mặt bực bội ban nãy, quấn chặt lấy Tố Diệp như một con chó Pug: “Chị nói vậy là có ý gì? Có phải thầy ấy định để tôi quay lại không?”
Tố Diệp cười híp mắt nhìn cậu. Cô giơ tay xách tai cậu lên, cậu đau đớn lập tức xin hàng.
“Nhóc con, cậu nghe cho rõ đây! Để kich thích ý chí của cậu, tôi suýt nữa thì ngã từ sườn núi xuống. Thế nên cậu phải lấy lại tinh thần cho tôi!” Cô không buông tay.
Niên Bách Tiêu gào lên: “Đau… Đau…”
“Thế sao lúc lấy thắt lưng thắt cổ Mike cậu không nghĩ cậu ta cũng biết đau? Chuyện này mà để anh trai cậu biết thì cậu chết chắc!” Lúc này Tố Diệp mới buông ra.
Niên Bách Tiêu xoa mạnh tai.
“Mike bị thương nặng. Đội xe nhất định sẽ thiếu đi đội trưởng. Khi không đủ nhân sự thì cũng không thể tham gia thi đấu. Vì thế bây giờ huấn luyện viên của cậu đang họp bàn với các thành viên khác.” Tố Diệp thành thật nói.
“Nói vậy là…” Mắt Niên Bách Tiêu sáng lên.
“Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cậu có thể sẽ được tham gia cuộc đua ở Thượng Hải.” Tố Diệp nhấn mạnh.
“Thật sao?” Niên Bách Tiêu đứng bật dậy.
Kỷ Đông Nham nhìn Tố Diệp, chợt nghĩ tới một vấn đề quan trọng, sau đó hỏi Niên Bách Tiêu: “Anh nghĩ là nhóc cố tình đánh người ta phải không?”
Nghe xong cậu lắc đầu nguầy nguậy.
Tố Diệp cũng tin Niên Bách Tiêu không có mấy suy nghĩ đó. Nhưng nếu đổi lại là Niên Bách Ngạn… thì chưa chắc.
Ba người đang nói chuyện, bỗng có giọng nói châm chọc vang lên: “Niên Bách Tiêu, đừng tưởng mày có thể quay về đội xe dễ dàng như thế!”
Họ nhìn về phía có tiếng nói. Đó là mấy đội viên, bốn người trong số đó bị thương. Một người đẩy xe lăn, trên xe có một cậu thanh niên bị bó bột kín mít như xác ước Ai Cập. Họ đều đỏ mắt nhìn Niên Bách Tiêu không khác gì kẻ thù.
Tố Diệp chắc chắn người đó là Mike. Cổ cậu ta quả nhiên có một vết bầm tím. Nghĩ đúng đủ biết lúc đó Niên Bách Tiêu nhất định đã dốc hết sức.
Nghe thấy vậy, cơn giận của Niên Bách Tiêu lại bùng lên. Cậu nhìn người đó quát: “Mày có tin tao làm cho mày câm luôn không?”
Thấy vậy, Kỷ Đông Nham vội vàng can ngăn.
Hurley uy nghiêm quát một tiếng, bắt mọi người trật tự.
Sau đó ông ta nhìn về phía Niên Bách Tiêu, nghiêm mặt nói: “Mike nói cũng không sai, muốn về đội em nhất định phải dựa vào thực lực.”
“Thưa thầy, em có thể!”
“Cuộc thi tháng sau Mike không thể tham gia được. Thế nên, em muốn thay thế vị trí của em ấy thì trước tiên phải nhanh hơn em ấy. Kỷ lục của em ấy vẫn còn được lưu giữ. Tôi sẽ tổ chức một kỳ kiểm tra cho em. Em nhất định phải vượt qua kỷ lục 1 phút 20 giây của Mike thì mới được quay về đội tham gia cuộc thi.”
Tố Diệp bàng hoàng. 1 phút 20 giây? Trời đất ơi, đây là cái khái niệm gì?
Ai ngờ Niên Bách Tiêu cười khẩy, vứt lon bia trong tay sang một bên: “1 phút 20 giây? Chẳng trách ở Bắc Kinh mọi người chỉ dành được vị trí thứ nhì đồng đội.”
“Niên Bách Tiêu! Mày nói cái gì?”
Hurley quát Mike, rồi nhìn Niên Bách Tiêu: “Tôi biết trước đây em lái nhanh hơn Mike một chút. Nhưng dẫu sao cũng đã bỏ không hai năm, em còn có thể giữ được thành tích của hai năm trước hay không còn chưa biết được.”
Niên Bách Tiêu nhìn huấn luyện viên, đáp không hề do dự: “Được! Em chấp nhận kiểm tra!”
Hurley gật đầu: “Hai giờ chiều mai tới trường đua. Tôi và các bạn khác cũng sẽ tới đó. Chiếc xe dùng để kiểm tra, đích thân tôi sẽ chuẩn bị cho em.”
“Được ạ! Em sẽ tới đúng giờ!” Niên Bách Tiêu hứa.
Tố Diệp cũng có phần kich động theo. Cô cảm thấy, chỉ cần cho Niên Bách Tiêu một cơ hội, cậu nhất định sẽ thành công.
Đang thoải mái thì chiếc di động trong túi xách bỗng rung lên. Cô đi sang một bên nhận máy.
Đầu kia là tiếng Hứa Đồng.
“Bác sỹ Tố! Chị đang ở đâu?” Nghe ra được Hứa Đồng đang cố gắng hạ thấp giọng, có lẽ là không tiện gọi điện thoại.
Tố Diệp sững người: “Sao vậy?” Cô không nói ra địa điểm của mình.
“Không cần biết bây giờ chị đang ở đâu, lập tức về công ty ngay. Chiều nay công ty triệu tập hội nghị cổ đông, tổng giám đốc Niên chủ trì, chỉ còn thiếu mình chị thôi. Tất cả mọi người đều đang đợi chị đấy!” Giọng Hứa Đồng có phần gấp gáp.
Một tiếng nổ ầm vang lên trong đầu Tố Diệp. Cô buột miệng: “Nhưng bây giờ tôi không thể về ngay được. Hay là… đừng đợi tôi?”
“Tôi lén chạy ra ngoài gọi điện thoại đấy. Bác sỹ Tố, sắc mặt của tổng giám đốc đã khó coi lắm rồi.” Hứa Đồng nhắc nhở.
Nghe xong câu ấy, Tố Diệp hiểu cuộc họp này là không thể không tham gia, cô thầm ai oán trong lòng.
Tới khi cúp máy, cô mới phát hiện ra có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Có lẽ là ban nãy mải nói chuyện, cô không để ý máy rung. Cô giở ra xem, có số điện thoại của máy bàn, có số di động cá nhân của Niên Bách Ngạn, còn cả của Lâm Yêu Yêu. Cuối cùng cô ấy gửi tới một tin nhắn: Tiểu Diệp! Cậu đang ở đâu đấy? Làm mình sốt ruột chết mất! Mau về công ty đi. Mình sắp hết lý do để quanh co giúp cậu rồi.
Nhớ tới gương mặt nghiêm nghị, lạnh như băng của Niên Bách Ngạn, tim Tố Diệp chợt run lên. Đừng có tưởng tối qua cô tùy tiện đối xử với anh như vậy là được, trong giờ làm việc cô tuyệt đối không dám. Con người này trước này luôn công tư phân minh.
Nhớ tới cảnh tượng cả một phòng họp đang đợi một mình cô…
Tố Diệp sợ đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng. Cô vội vàng báo với đám Kỷ Đông Nham một tiếng rồi vội vã ra về.
Vừa ra khỏi biệt thự thì Niên Bách Tiêu chạy ra, hỏi với sau lưng cô: “Này! Chiều mai chị tới xem tôi kiểm tra chứ?”
Tố Diệp không quay đầu, chỉ gấp gáp đi về phía xe của mình, nói to một câu: “Để xem mai có trốn ra được không đã.”
Nói rồi, cô lên xe.
Niên Bách Tiêu đứng yên đó, nhìn theo bóng con Jeep đỏ của cô lao đi vùn vụt, mãi một lúc sau mới lẩm bẩm: “Nhưng mà… tôi rất mong chị có mặt…”
Khi Tố Diệp về tới thành phố đã là năm rưỡi chiều, còn nửa tiếng nữa là tới giờ tan ca.
Không phải tại cô lái xe chậm, mà vì đường vào thành phố tắc kinh người.
Rón ra rón rén đi vào trong Tinh Thạch, vừa thò mặt vào thì cô bé ở quầy lễ tân đã vội vã chạy tới báo: “Bác sỹ Tố! Chị đi đâu vậy? Tổng giám đốc sắp lật tung cả Tinh Thạch lên tìm chị rồi.”
“Hội nghị giải tán chưa?” Tố Diệp khẽ hỏi. Suy nghĩ của cô là nếu hội nghị giải tán rồi thì cô cũng nên nhanh chóng quay đầu chuồn lẹ. Dẫu sao thì cũng sắp hết giờ làm rồi, cứ coi như cô chưa quay về.
Vậy mà cô bé lắc đầu như trống bỏi: “Em không rõ! Mấy nhân viên quèn như bọn em làm sao nắm được chuyện của hội đồng quản trị.”
Tố Diệp đang định nói là: Chị chuồn về trước nhé thì đúng lúc ấy Hứa Đồng đi từ trong thang máy ra. Thấy cô đứng sau quầy lễ tân, cô ấy vội rảo bước đi tới: “Cuối cùng cô cũng quay về rồi. Mau tới phòng họp đi! Tổng giám đốc vẫn đang đợi cô đấy!”
Tố Diệp dường như nhìn thấy từng đàn quạ đen đang bay vòng vòng trên đầu mình…
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Nam cường, Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc