Gió nổi lên, vọng tới những tiếng lộp bộp rất khẽ của chiếc lá rụng xuống bên cửa sổ.
Sau khi tắm xong, Niên Bách Ngạn quay về phòng ngủ.
Đèn trong phòng ngủ rất tối, mang một màu vàng nhạt nhòa, phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp.
Tố Diệp đã nằm nghiêng lên giường nghỉ ngơi từ lâu. Cô quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại. Mái tóc dài thanh tú phủ lên chiếc gối. Sau khi rửa ráy, gương mặt cô trông có phần nhợt nhạt, gần như hòa tan trong màu trắng của ga trải giường. Chỉ còn mái tóc đen của cô là uốn quanh, rõ nét.
Niên Bách Ngạn dừng bước, ngắm nhìn khung cảnh trước mắt, không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một sự ấm áp lạ thường, nhanh chóng thấm vào từng mạch máu. Lần đầu tiên anh cảm thấy những điều tốt đẹp vẫn còn ở bên cạnh mình. Dẫu có đi một đường vòng, cuối cùng nó vẫn chưa từng rời xa anh.
Anh đi khẽ khàng, rồi nằm lên giường.
Khi cảm nhận được ga giường rung nhẹ, hàng mi của Tố Diệp cũng khẽ xao động giây lát, nhưng rồi lại biến mất nhanh như một gợn sóng, lập tức khôi phục vẻ bình thản.
Niên Bách Ngạn biết cô chưa ngủ. Anh nằm nghiêng, dựa vào đầu giường, khẽ ôm lấy cô từ phía sau. Cô ngọ ngoạy, cánh tay anh bèn dùng lực, buộc cô cuối cùng vẫn phải nằm lại trong lòng mình.
Sức Tố Diệp đọ không lại nên cũng mặc kệ. Cô vẫn nhắm chặt mắt, không nhìn anh.
Niên Bách Ngạn nhân cơ hội đó xem cánh tay của cô một chút. Vị trí lúc trước đập vào bàn uống nước giờ hơi tím lại, nhưng không có vết xước và không có máu tụ. Anh ít nhiều cũng yên tâm hơn, nhưng vẫn cảm thấy day dứt vì sự lỗ mãng của mình.
“Quay lại đây ngủ đi!” Anh cúi đầu, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Tố Diệp không cựa quậy, chỉ nhắm nghiền hai mắt.
Niên Bách Ngạn biết cái tính bướng bỉnh của cô lại phát tác rồi. Anh vừa muốn cười vừa muốn giận. Anh bèn nhẫn nại nói khẽ: “Em ngủ như vậy, đè lên tim sẽ khó chịu đấy!”
“Không cần anh giả vờ giả vịt!” Tố Diệp lạnh lùng buông một câu.
Những tia sáng nhạt nhòa man dần theo bờ vai nhỏ nhắn của cô, trông nó gầy yếu và bất lực. Niên Bách Ngạn nhìn thấy chỗ bầm tím bị cô đè xuống. Anh suy nghĩ rồi lật người, nằm đối diện thẳng với cô.
Quả không ngoài dự đoán của anh. Sau khi phát hiện anh đã nằm về phía này, cô lại giận dỗi nằm quay ngược lại phía anh.
Lần này Niên Bách Ngạn cũng không làm khó cô nữa. Anh chỉ giơ tay vòng qua lưng ôm lấy cô, khóa cô trong lòng mình.
Cô bị anh kẹp chặt, lưng dựa sát vào ngực anh. Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim anh, từng nhịp từng nhịp rắn chắc, mạnh mẽ, xuyên qua lồng ngực, hòa cùng trái tim cô.
Tố Diệp ghét cảm giác này. Cô cố gắng nằm dịch ra xa một chút, nhưng cánh tay anh vẫn cường tráng, đầy sức mạnh, ôm chặt lấy eo, ép buộc cô phải nằm sát vào người mình.
Cô nhắm mắt lại một lần nữa, cố gắng không suy nghĩ gì, muốn để bản thân thiếρ đi thật nhanh.
Thực tế là, giày vò cả một buổi tối, cô quả thực cũng mệt mỏi rồi.
Cứ như vậy, hai người nằm cạnh nhau trong tư thế ấy, không ai nói gì nữa.
Cả căn phòng chìm vào một bầu không khí yên ắng.
Chỉ còn tiếng kim đồng hồ miệt mài nhảy từng nhịp, càng tôn thêm cái tĩnh lặng giữa hai bóng hình.
Rất lâu sau, Niên Bách Ngạn mới hơi nâng người lên, ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô qua quầng sáng ấm áp trong phòng. Ánh mắt anh dịu dàng và tình cảm. Khi cất lời, giọng nói cũng trầm ấm, miên man.
“Nếu em không muốn có con, thì chúng ta có thể kế hoạch tạm thời.”
Câu nói đầy bất ngờ của anh rõ ràng đã khiến Tố Diệp ngỡ ngàng. Tuy rằng cô vẫn nhắm mắt, nhưng gương mặt hiện lên một sự run rẩy có thể thấy rõ.
Niên Bách Ngạn cúi đầu xuống, cọ sát nhẹ nhàng vành tai cô: “Thế nên đừng uống thuốc hay tiêm thuốc gì đó nữa, không tốt cho sức khỏe đâu. Diệp Diệp à! Coi như tôi cầu xin em, phải biết coi trọng sức khỏe của mình.”
Cả người Tố Diệp chợt cứng đờ.
Niên Bách Ngạn không nói gì nữa, chỉ thu chặt tay lại, ghì siết lấy cô.
Cơ thể cô đi từ giãy giụa cho tới bất lực rồi đành buông xuôi, đầu hàng, cuối cùng như một con vật nhỏ yên lặng nép nằm trong vòng tay anh. Cả quá trình ấy, Niên Bách Ngạn không hề buông tay.
Tố Diệp thật sự rã rời rồi. Dần dần, đầu mày cô cũng thả lỏng…
Chỉ có Niên Bách Ngạn là mất ngủ. Tuy bên ngoài, ánh đèn đã tắt dần, nhưng cơn buồn ngủ của anh lại biến mất không một dấu vết.
Anh nhận ra hơi thở của người con gái trong lòng mình đã nhịp nhàng hơn. Biết cô đã chìm vào giấc ngủ, anh bèn giơ tay lên. Từng ngón tay mảnh dẻ vuốt nhẹ gương mặt cô. Từ vầng trán sáng bóng cho tới đôi lông mày cong cong.
Thời gian trôi đi đã khiến anh quên mất gương mặt trong ký ức.
Thì ra ông trời mới thật sự là người tạo nên duyên phận. Anh và cô, đã từng gặp gỡ, rồi lại chia xa. Mỗi người đều tự ngắm nhìn rất nhiều phong cảnh trên đường đời. Sau khi đi một vòng lớn, cuối cùng cô lại trở về trong vòng tay anh.
Đáng nhẽ anh nên liên tưởng hai người họ là một. Chỉ tại anh không dám tin, duyên phận hóa ra kỳ diệu đến thế.
Giọng nói nũng nịu trong quá khứ lại hiện về trong suy nghĩ của anh. Cái cảm giác kỳ lạ ban đầu giờ mỗi lúc một thêm rõ nét. Đó là vì kỷ niệm đã tách vỏ chui ra. Những kỷ niệm đã bị anh giấu kỹ trong chiếc hộp thời gian hoen ố, chưa bao giờ mở nó ra lần nữa. Vì anh tin chắc rằng, câu nói lúc ấy của cô bé đó chẳng qua chỉ là một lời vô tâm.
Anh vẫn còn nhớ hình ảnh cô nức nở.
Cô bé xíu, co ro trong một góc con ngõ nhỏ. Cô nói rằng mình sợ.
Anh động lòng trắc ẩn, nắm tay cô đi ra khỏi con ngõ dài tít tắp ấy.
Đoạn đối thoại ngây thơ cũng chui ra khỏi quá khứ, mặc sức hiện về bên tai anh.
“Anh ơi! Vậy anh là bạn trai của em sao?”
“Bạn trai?”
“Chị gái nhà hàng xóm nói bạn trai sẽ luôn chăm sóc bạn gái. Anh ơi! Anh làm bạn trai em, em làm bạn gái anh, vậy là anh có thể chăm sóc cho em rồi.”
“Nhưng… Trông em còn bé lắm mà.”
“Vậy đợi em lớn rồi, tới khi nào em lớn như anh, em lại làm bạn gái của anh, được không?”
“Chuyện này…”
“Anh ơi… Anh đồng ý đi mà…”
“Được, được, được! Anh hứa với em, đợi em lớn rồi, sẽ làm bạn gái của anh nhé, được không?”
“Vậy chúng ta ngoắc tay nào!”
Anh còn nhớ, quả thực mình đã ngoắc tay với cô bé ấy, hứa rằng đợi sau này lớn lên, cô sẽ làm bạn gái của anh.
Rồi sau đó, cô thút thít nói rằng chân mình đau, rồi vừa khóc vừa nói chiếc váy hoa của mình sẽ bẩn mất, thế là anh lại mềm lòng. Anh không có em gái, cũng không biết có một cô em gái làm nũng mình thì sẽ thế nào. Nhưng anh phải thừa nhận, anh không thể từ chối được mỗi khi nhìn thấy cô khóc. Tuy rằng cô như một mớ phiền phức tý hon, nhưng anh lại không hề do dự cõng cô đi về phía trước.
Bé gái trong hồi ức xinh xắn như một con búp bê. Cô ngoan ngoãn nằm bò lên lưng anh, không ngừng hỏi anh: Anh ơi! Anh có thể giúp em tìm mẹ không?
Hình dáng cô trong chiếc váy cô cực kỳ đáng yêu, mà vẻ dễ thương ấy đã được lưu lại trên bức ảnh. Còn bức ảnh thì đã được anh cất giữ trong ví của mình.
Giờ đây, bé gái trong bộ váy hoa khi ấy đã trưởng thành. Gương mặt non nớt đã trở nên xinh đẹp. Cậu Tố Đông nói đúng. Tố Diệp bây giờ đích thực không còn xinh như búp bê giống ngày xưa nữa, nhưng vẻ đẹp kiều diễm của người con gái vẫn là thứ anh muốn trân trọng.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn không hề rời khỏi gương mặt cô. Từ nhỏ cô đã mong được làm bạn gái của anh. Còn giây phút này, cô đang ở trong vòng tay anh. Từ năm bốn tuổi chia xa cho tới bây giờ, bao năm đã trôi qua, chắc chắn cô không còn nhớ anh nữa. Giống như anh chẳng thể ngờ bé gái đã từng lao vào trái tim mình lại chính là cô gái trước mặt.
Anh bất giác mỉm cười, ôm chặt lấy cô.
Cô vẫn luôn nghịch ngợm như vậy, vẫn luôn bất thình lình xông vào thế giới của anh như vậy, bước vào trái tim của anh như vậy.
Giống như cô lúc nhỏ, tội nghiệp ngồi sụp trong một góc, dường như đang đợi anh xuất hiện. Mà một năm trước, cũng vào thời điểm này, điệu bộ hồn nhiên dưới đôi mắt mơ màng say khi ấy cũng đã thu hút sự chú ý của anh. Sau đó cô đã đâm sầm vào lòng anh, cứ thế khuấy đảo trái tim đã bám bụi bao lâu của anh một cách vô trách nhiệm.
Cho tới bây giờ, Niên Bách Ngạn mới thật sự hiểu được việc làm của mình khi đó. Anh tự nhận mình là một rất giỏi kiềm chế. Đã từng gặp quá nhiều người phụ nữ chủ động ôm ấp, nhưng chưa thấy một ai mà anh rất muốn đưa đi, ngoại trừ cô. Trong mơ hồ, anh cảm thấy cô rất quen thuộc. Thì ra cảm giác thân thuộc này đã ghim sâu trong lòng anh từ nhỏ.
Cô thì sao?
Liệu có cảm thấy anh quen thuộc không?
Hoặc là, tiếng “anh trai” có gọi lần phát sốt đó, anh rất muốn ảo tưởng rằng cô đang gọi mình.
Phải không nhỉ?
Anh có thể ảo tưởng như vậy không?
Ngón tay Niên Bách Ngạn bỗng nhiên khựng lại.
Khi còn bé tý, cô đã hỏi anh một cách đầy hy vọng rằng liệu có thể giúp cô tìm lại mẹ không. Anh đã hứa, để rồi lại thất hứa. Kể từ ngày đó trở đi, Niên Bách Ngạn không bao giờ buông lời hứa hẹn một cách dễ dàng nữa.
Anh không thể giúp cô tìm mẹ, vì anh còn phải liều mạng đánh lại đám người đó. Nhưng năm xưa anh chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, không đủ sức để đọ lại bọn chúng. Thế nên anh chỉ còn biết gào thét về phía cô: Mau chạy đi, mau chạy đi…
Tuy cái bóng nhỏ xíu ấy đã khuất dạng trong màn đêm, nhưng bên tai anh vẫn còn vọng lại tiếng khóc nghẹn ngào của cô.
Cuối cùng, đám người đó đuổi theo cô, còn anh bị chúng bắt về.
Những hồi ức tươi đẹp lại xen lẫn khổ đau. Vì thế nó nên được cất đi. Và cũng vì thế anh lựa chọn quên hết tất cả, không bao giờ nhắc lại nữa.
“Diệp Diệp! Xin lỗi em!” Niên Bách Ngạn đau đớn nhíu chặt mày lại. Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên khóe môi cô.
Quên lãng chắc gì đã là một điều tồi tệ. Giống như cô… Cũng giống như anh.
Anh ngắm nhìn gương mặt cô đang say ngủ. Từ nay trở đi, việc anh phải làm chính là toàn tâm toàn ý yêu thương và bảo vệ cô. Vì anh biết rõ một điều, đó chính là cho dù lúc nhỏ cô đau khổ thế nào, cho dù ký ức bây giờ của cô thật sự có liên quan tới chuyện hồi nhỏ, anh cũng mong cô quên đi được, mãi mãi đừng bao giờ nhớ lại.
Cho dù cô mãi mãi lãng quên có một cậu bé con đã cõng cô đi xuyên qua con ngõ dài.
Cho dù cô không bao giờ nhớ được lời ước hẹn lúc nhỏ.
Những điều ấy đều không quan trọng.
Vì có những chuyện, có những người anh không thể không bảo vệ, không muốn để cô biết, không thể chạm vào, cũng không thể điều tra.
Cứ để nó lặng lẽ tan biến mãi mãi…
Diệp Lan giấu Tố Khải đi tới trung tâm cai nghiện.
Cô vẫn gặp được Khaki tại căn phòng đó.
So với lần gặp trước, trông Khaki càng tiều tụy hơn. Người gầy gò tới mức chỉ còn da bọc xương. Mái tóc để xõa xuống vai, thoạt nhìn khiến người ta nhói lòng.
Đã từng có lúc, Diệp Lan mong cho Khaki không chịu nổi mỗi lần cơn nghiện phát tác rồi chết đi. Nhất là khi nhớ lại lúc cô ta ôm Tố Khải, cô lại càng hy vọng Khaki chết nhanh, không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Cô thấy đáng xấu hổ với suy nghĩ độc ác này, nhưng lại cứ kỳ vọng.
Còn bây giờ, khi nhìn thấy Khaki lại bắt đầu đập đầu vào tường, toàn thân co rút, cô bỗng cảm thấy, biết đâu được chết trong khoảnh khắc này đối với Khaki cũng là một sự giải thoát.
Các nhân viên chăm sóc nhanh chóng tràn vào trong phòng, cuống cuồng khống chế Khaki.
Khaki gào lên những tiếng thê lương, như một con thú bị giam hãm.
Cách thức cai nghiện ép buộc này là tàn nhẫn nhất. Vượt qua được thì sẽ thành công, không vượt qua được chẳng khác gì bước xuống địa ngục.
Trái tim Diệp Lan không ngừng run lên. Sau khi nhìn thấy cảnh ấy, cô thực sự không chịu nổi nữa. Cô xông tới, đẩy một người ra rồi quát: “Đủ rồi! Dù các anh có muốn cưỡng ép người ta cai nghiện cũng phải xem xét tới phương pháp và cách thức chứ. Cô ấy là con người, không phải là súc vật, các anh làm tay cô ấy bị thương rồi đấy!”
Đúng như vậy, một cánh tay Khaki đang chảy máu.
Người nhân viên bị Diệp Lan đẩy ra, bực dọc mắng: “Giờ nào rồi mà cô vẫn còn vào thăm? Mau ra ngoài ngay! Cơn nghiện của cô ta đang phát tác!”
Diệp Lan bị đẩy ra ngoài cửa.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa sắt bị đóng chặt. Cô chỉ có thể theo dõi tình hình bên trong thông qua lan can.
Bỗng nhiên, chẳng biết Khaki lấy sức lực ở đâu ra, vùng vẫy thoát khỏi trói buộc. Cô ta lập tức xông tới trước lan can, hét lên với cô: “Tôi cầu xin cô… Cô giết tôi đi…”
Tiếng hét ấy khiến Diệp Lan đau đớn vô cùng.
Cứ gào khóc như vậy chẳng biết bao lâu. Chỉ biết khi tất cả đã trở về với sự yên tĩnh, bên tai Diệp Lan vẫn còn văng vẳng câu nói ấy của Khaki. Có thể nhận ra cô ta một lòng muốn chết. Cái cảm giác sống không bằng chết ấy, cho dù chỉ là người ngoài cuộc như cô vẫn có thể đồng cảm sâu sắc.
Diệp Lan vẫn chưa chịu đi. Thật ra cô vẫn luôn muốn biết, một người phụ nữ như Khaki rốt cuộc có thể yêu Tố Khải như thế nào.
Từ nhỏ, những người cô tiếp xúc và những quan hệ xã giao xung quanh cô đều chưa từng có loại người như Khaki.
Khi lên cơn nghiện, Khaki bị các nhân viên trói vào giường. Quản giáo sợ rằng cô ta sẽ làm người khác bị thương, thế nên không thể không làm vậy. Đợi cho cơn nghiện của cô ta qua đi, dây thừng mới được tháo ra. Lúc Diệp Lan bước vào phòng lần nữa, Khaki đang im lặng ngồi trong góc tường, mái tóc dài che kín gương mặt.
Khi bước lên, Diệp Lan mới phát hiện ra, trong tay cô ta chẳng biết đã nắm chặt một bức ảnh từ khi nào. Đó là hình Tố Khải. Khaki đập nát rất nhiều thứ. Duy chỉ có bức ảnh ấy là còn nguyên vẹn, không chút sứt mẻ.
Nghe thấy có động tĩnh, Khaki quay đầu lại, nhìn Diệp Lan rất lâu.
Diệp Lan không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh cô ta.
“Tôi đã từng gặp cô ở Vân Nam.” Khaki buông một câu nhẹ tênh: “Lần trước khi cô và anh ấy tới đây, cuối cùng tôi mới hiểu được biểu cảm của cô lúc ở sân bay.”
Diệp Lan vẫn lặng im. Một lúc sau cô cầm lấy bức ảnh trong tay cô ta. Tố Khải trong ảnh hóa trang thành bộ dạng lưu manh. Anh đang hút thuốc, như cười như không, không biết đang nhìn cái gì. Đây là một bức ảnh chụp trộm.
“Xin lỗi nhé…” Khaki bất ngờ xin lỗi cô: “Tuy rằng tôi là một tội phạm ma túy, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ làm kẻ thứ ba.”
Diệp Lan khẽ lắc đầu. Cô muốn nói không sao đâu, nhưng không thể thốt nên lời.
“Cô phải cố gắng cai nghiện!” Rất lâu sau, Diệp Lan mới nói được câu ấy.
Khaki lấy lại bức ảnh từ tay cô, hai mắt dán vào hình ảnh Tố Khải. Diệp Lan nhìn rất rõ, trong đôi mắt ấy là một sự dịu dàng, trìu mến, gần như có thể ép thành nước.
“Tôi biết, anh ấy muốn tôi trở thành nhân chứng chỉ điểm.”
Diệp Lan gật đầu rất mạnh: “Cô phải hiểu trên đời còn rất nhiều điều tốt đẹp. Cô còn trẻ như vậy, có thể làm lại từ đầu. Chỉ cần cô hợp tác tốt với cảnh sát.”
Khaki nhìn cô, cười khẽ: “Nhưng tôi vẫn còn rất yêu, rất yêu anh ấy. Phải làm sao đây?”
Diệp Lan sững sờ.
“Từ sau lần trước gặp cô, tôi vẫn đang chờ đợi. Tôi biết thể nào cô cũng tới, vì cô cũng yêu anh ấy.” Khaki dựa đầu vào tường, trông có vẻ rất mệt mỏi, nhưng lời nói ra lại vô cùng mạnh mẽ.
“Thật ra cô nên giết tôi đi, nên làm vậy…”
Diệp Lan lắc đầu. Sao cô có thể giết người được?
“Nếu đổi lại là tôi, tôi chắc chắn sẽ giết cô. Như vậy, cô sẽ không có cơ hội tranh giành anh ấy với tôi nữa.” Khaki lẩm bẩm.
Diệp Lan nói nhỏ: “Trên đời này vẫn còn một thứ gọi là luật pháp.”
“Có luật pháp thì sao nào? Từ cổ chí kim, đàn bà luôn vì tình yêu mà ích kỷ. Khi ích kỷ sẽ bất chấp thủ đoạn. Những chuyện bất chấp thủ đoạn ấy, chỉ khi bị phát hiện mới được gọi là bất chấp thủ đoạn.” Khaki cười khẩy.
“Tôi chỉ biết, nếu yêu một người thì phải biết suy nghĩ cho người đó, là phải khiến cho đối phương hạnh phúc.” Diệp Lan không đồng tình với cô ta: “Giống như cô cứ luôn miệng nói yêu anh ấy. Vậy thì, nếu cô thật sự yêu anh ấy, cô nên làm nhân chứng chỉ điểm.”
“Tôi hoàn toàn có thể vì anh ấy mà làm vậy.” Khaki nhìn cô: “Có điều tôi không thể chấp nhận việc có một người đàn bà khác ở bên cạnh anh ấy. Nếu cô đã nói yêu tức là mong người đó được hạnh phúc, vậy thì tốt. Chỉ cần cô rời xa anh ấy, tôi sẽ chuyển làm nhân chứng chỉ điểm.”
Diệp Lan không ngờ cô ta lại nói vậy, có chút ngỡ ngàng.
“Không nỡ sao? Có những lời nói ngoài miệng thì dễ, tới lúc thật sự phải làm vậy liệu còn dễ dàng hay không? Nói thế này đi. Chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì cô và anh ấy vĩnh viễn sẽ không được hạnh phúc. Tôi sẽ không để cho hai người được vui vẻ bên nhau đâu.”
Diệp Lan cuộn chặt tay lại: “Cô làm vậy quá ích kỷ!”
“Đúng thế, tôi rất ích kỷ, vì tôi yêu anh ấy.”
Diệp Lan nhìn cô ta rất lâu, mãi không thể nói thêm điều gì…
Giáo sư Đinh bây giờ đang một lòng tập trung vào đề tài mới. Nói theo cách của nhân viên Liêm Chúng thì chính là kiểu “đóng cửa tu luyện” điển hình, chỉ đợi giây phút được ra ngoài để khi mọi sự đã thành công.
Nhưng Tố Diệp chẳng màng tới việc tưởng tượng ra viễn cảnh một ngày kia giáo sư Đinh thành công, đối với đề tài mà ông ấy nghiên cứu lâu nay cô cũng không rảnh để biết. Mới sáng sớm sau khi tới Liêm Chúng, với tư cách là tổ trưởng, cô đã mở một cuộc họp giao ban.
Trong cuộc họp, Phương Bội Lôi vẫn giữ thái độ hờ hững với cô, Hà Minh thì lầm lầm lì lì như khúc gỗ, nửa ngày mới nói được một câu. Nếu là bình thường, khi giáo sư Đinh chủ trì các buổi họp, Tố Diệp còn có thể tranh cãi với Phương Bội Lôi vài câu. Nhưng giờ cô là người cầm trịch, thế nên tránh không để bọn họ có cớ nói cô lạm quyền, có mưu đồ riêng. Cô cũng đành cố gắng nín nhịn.
Sau khi trở về phòng làm việc, Tố Diệp vứt tập tài liệu trong tay lên mặt bàn bộp một cái, rồi ngồi phịch xuống ghế, không nói một lời.
Lý Thánh Đản vội vàng bước tới sắp xếp lại đống tài liệu lộn xộn, dè dặt nhìn sắc mặt cô, sợ rằng bất cẩn một chút sẽ đắc tội với cô. Ngay cả cô ấy cũng cảm thấy thời gian này, tâm tình của Tố Diệp không được tốt. Vừa rồi cô lại bị Phương Bội Lôi chọc cho tức điên, giờ cả gương mặt trông tái mét đi.
Điện thoại bàn bất chợt vang lên. Lý Thánh Đản giật nảy mình, lập tức nghe máy.
Đợi cho đối phương nói xong, cô ấy mới bảo người đó đợi một chút, rồi chuyển máy cho Tố Diệp, thận trọng nói: “Có một anh họ Tưởng muốn tìm chị.”
Họ Tưởng?
Tố Diệp đón lấy rồi nhận điện thoại. Đợi cho Lý Thánh Đản đi ra ngoài, cô mới hờ hững buông một tiếng “alô”.
Là Tưởng Bân, vẫn chất giọng ôn hòa: “Tối qua, anh ta có làm khó em không?”
Tố Diệp im lặng.
Đầu kia không hiểu cô bị làm sao, lo lắng hỏi: “Anh ta làm khó em sao?”
“Nếu tôi nói anh ấy làm khó tôi thì anh làm được gì?” Tố Diệp bất ngờ lên tiếng.
Đối phương sững sờ.
“Lẽ nào anh có thể đưa tôi đi cao chạy xa bay?”
“Tiểu Diệp! Em sao vậy?” Rõ ràng anh ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Tố Diệp nắm chặt tay lại.
Đối phương lập tức nói tiếp: “Đương nhiên, nếu em đồng ý, tôi sẽ làm vậy. Tôi thích em. Riêng điều này tôi không bao giờ giấu giếm.”
“Anh thích tôi?” Tố Diệp cười khẩy: “Cả đời tôi ghét nhất là bị người khác lừa dối. Anh nói anh thích tôi. Được, vậy tôi hỏi anh. Anh mượn tên của ai để tới thích tôi? Tưởng Bân? Hay là tên thật của anh, Tưởng Vỹ?”
Người đó một lần nữa chết sững. Rất lâu sau, anh ta mới lắp bắp nói: “Em… Làm sao em biết?”
“Thời buổi này muốn điều tra về một người khó lắm sao? Huống hồ còn là một người sống sờ sờ ra đấy!” Tố Diệp nghiến răng, thái độ cứng rắn: “Cho dù hôm nay anh không gọi điện tới hỏi tôi, thì tôi cũng muốn tìm anh làm cho rõ ràng mọi chuyện. Nói đi! Tại sao anh dám mạo nhận là Tưởng Bân để tiếp cận tôi? Anh tiếp cận tôi có mục đích gì?”
“Tôi… Tôi đã tên là Tưởng Bân từ rất lâu rồi…”
“Để tôi sửa lại lời nói giúp anh. Một năm trước anh mới đổi tên. Trước kia anh vẫn luôn tên là Tưởng Vỹ!” Giọng Tố Diệp chói tai, ngữ khí cũng không chút khách sáo: “Vậy thì tôi rất muốn được biết. Đây là chuyện ngẫu nhiên hay là cố tình sắp xếp?”
“Tôi…”
“Vẫn không nói phải không?” Tố Diệp lạnh lùng nói: “Đối với những kẻ lừa đảo, trước giờ tôi không có kiên nhẫn đâu đấy!”
Người đó ấp a ấp úng, rất lâu sau mới nói: “Tiểu Diệp! Trước tiên em phải tin tôi. Tôi thật sự không có ác ý, em tuyệt đối đừng hiểu lầm. Thế này đi, chúng ta đi ăn trưa cùng nhau, tôi sẽ kể lại tường tận cho em.”
“Không đời nào! Tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa đâu! Hoặc là anh nói ngay bây giờ, hoặc là vĩnh viễn đừng nói nữa!” Giọng Tố Diệp chuyển lạnh, cự tuyệt lời mời của anh ta một cách quả quyết…
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Nam cường, Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc