Tố Diệp thừa nhận những câu nói vừa rồi của mình là cố ý. Khoảng thời gian này, những chuyện cô phải gánh chịu còn nhiều gấp mấy lần bao năm qua cộng lại. Quãng đường từ khi quen biết anh cho tới khi hai người yêu nhau và đến bây giờ chỉ có thể dùng hai từ “tình nhân” để định nghĩa mối quan hệ của đôi bên, tất cả giống như một giấc mơ lớn, một giấc mơ tuyệt đẹp nhưng lại khiến tâm tư cô tiều tụy.
Cô nhớ lại Tưởng Bân khi trước nhìn thấy trong giấc mơ. Hình ảnh ấy chân thực và tự nhiên đến thế. Giống như mộng tưởng và thực tại đã trở thành hai không gian, mà cô như con thoi qua lại không ngớt giữa hai không gian ấy. Một bên là cuộc sống với Tưởng Bân, một bên là cuộc sống với Niên Bách Ngạn. Có những lúc cô cũng hoảng hốt, cũng không thể phân biệt rõ đâu là mơ, đâu là thực.
Giống như bây giờ, chuyện tình cảm của cô và Niên Bách Ngạn loạng choạng, chập chững cả một đoạn đường mới tới được ngày hôm nay, vậy thì có thể chăng một lúc nào đó, cô mở mắt và phát hiện ra, kỳ thực Niên Bách Ngạn mới là người chỉ có trong mơ?
Nhìn bóng hình người đàn ông trước mặt, khi những tia sáng rơi rớt trên bờ vai anh, cả tấm lưng trông thật lãnh đạm và xa xôi. Ngày trước, cô luôn tươi cười hớn hở khoác tay anh, chỉ muốn khoe với cả thế giới này, anh thuộc về mình. Nhưng bây giờ cô phát hiện, đến cả chút dũng khí này của bản thân cũng không còn nữa.
Niên Bách Ngạn dừng bước, đợi cô đi lên.
Lúc này Tố Diệp mới nhận ra mình vẫn đang đứng đờ đẫn ở chỗ cũ. Cô vứt hết những suy nghĩ miên man trong đầu, bước tới.
Người trong trung tâm thương mại không nhiều, mỗi tầng chỉ có đôi ba người, đếm được trên đầu ngón tay. Như thế, lại càng làm nổi bật sự yên tĩnh giữa cô và Niên Bách Ngạn.
“Nếu với tư cách là một tình nhân, tôi không thể không phàn nàn rằng thái độ của em quá thiếu tập trung.” Là Niên Bách Ngạn lên tiếng phá vỡ sự yên ắng đó. Thanh âm của anh trầm trầm, khi xuyên qua tai cô cũng đè lên một sức nặng.
Tố Diệp quay mặt về phía tủ kính trưng bày, nhìn từng bộ quần áo rực rỡ, cao cấp, rồi nói: “Tôi không hiểu ý của anh!”
Niên Bách Ngạn lại một lần nữa dừng bước.
Thấy anh làm vậy, Tố Diệp không hiểu. Cô cũng đứng lại, nhìn anh ở một khoảng cách tầm hơn một mét.
Bên cạnh có một đôi trai gái đi ngang qua, tò mò quay đầu lại nhìn.
Cảnh này giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều đang chuyển động, chỉ mỗi anh và cô, chìm trong một khoảng không vắng lặng, như một cảnh phim dừng trên màn ảnh.
“Em lại đây!” Niên Bách Ngạn lên tiếng.
Tố Diệp không biết anh định làm gì. Cô đi tới trước, dừng lại trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh. Anh giơ ra một cánh tay, ngữ khí bình thản không nghe ra được quá nhiều bực bội.
“Khoác tay tôi!”
Tố Diệp nhìn cánh tay anh rồi lại nhìn anh.
“Ít nhất thì, thái độ bên ngoài của em phải thể hiện đầy đủ mới được. Tố Diệp! Đừng quên đây là sự lựa chọn của em.” Niên Bách Ngạn hờ hững bổ sung thêm một câu.
Nét mặt Tố Diệp chợt cứng ngắc. Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã khoác lấy cánh tay anh, nhìn anh nở một nụ cười tươi rói nhất có thể, sau đó gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Đi được rồi chứ, thưa tổng giám đốc Niên?”
Niên Bách Ngạn khẽ cong môi cười đáp trả: “Tốt nhất là em nên có tinh thần chuyên nghiệp một chút.”
Câu nói này làm Tố Diệp cảm thấy khó chịu. Ngón tay cô siết chặt áo sơ mi của anh, bực bội hỏi lại một câu: “Ngày xưa, anh cũng yêu cầu người tiền nhiệm của anh nhiều như vậy sao?”
Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn cô, ánh mắt hơi tối đi đôi chút.
Tố Diệp bỗng cảm thấy bầu không khí xung quanh lạnh đi vô cớ. Ngay giây tiếp theo, cô bị Niên Bách Ngạn ấn vào tường.
“Anh định làm gì?” Cô cảnh giác: “Đây là nơi đông người đấy!”
“Chính em cũng biết đây là nơi đông người, em cảm thấy tôi có thể làm gì được em?” Bàn tay lớn của Niên Bách Ngạn chống lên tường. Chất liệu bằng kim loại của chiếc cúc măng séc phản xạ với ánh đèn thủy tinh trên đầu, như những gợn sóng rơi lên má Tố Diệp.
Anh cúi thấp đầu, khi mặt gần như dính vào đầu mũi cô, anh mới để lại một câu: “Chưa có cô tình nhân nào dám ngông nghênh vô lối như em đâu!”
Tố Diệp không né tránh ánh mắt anh, cô ngước lên đối diện với gương mặt ấy: “Vậy anh mong tôi ngông nghênh hay gọi dạ bảo vâng với anh?”
Niên Bách Ngạn không trả lời.
Bờ môi mỏng hơi mím như đang quan sát cô. Đôi đồng tử nơi sâu thẳm lúc sáng lúc tối, có chút ôn hòa, lại mang một sự uy nghiêm không dễ chọc vào.
Tố Diệp cảm thấy, anh dường như đang suy nghĩ, lại dường như đang đấu tranh.
Trong giây lát, anh chợt lên tiếng, bất ngờ nở một nụ cười: “Em còn ưng ý thứ gì nữa?”
Tố Diệp nhìn về một nơi hợp với mắt anh một góc ba mươi độ, thản nhiên nói: “Tôi đang nghĩ… tôi có cần đeo một chiếc đồng hồ đôi cùng kiểu với anh không.”
Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn về phía đó. Sau khi liếc mắt về phía cửa hàng đồng hồ cách đó không xa, anh một lần nữa quay lại nhìn cô, đường thẳng trên bờ môi đã có phần hiền hòa hơn.
“Được!”
“Cảm giác tranh thủ thời gian bận rộn không tồi chứ hả?”
Dưới bóng cây râm mát trong vườn trường, nắng vàng trong sáng chiếu qua kẽ lá, để lại những bóng nắng loang lổ trên chiếc ghế gỗ trắng. Hơi xa hơn một chút, phảng phất hương ngọc lan. Cánh hoa trắng phau lay động dưới mặt trời, mặc sức bung nở.
Tố Diệp mua hai cốc trà sữa, sau khi đưa một cốc cho Lâm Yêu Yêu, cô bèn ngồi xuống ghế, cười hỏi.
Mùa xuân, từng tầng màu phong phú đã phân tách các thời kỳ.
Nhất là khi ngồi trong vườn trường, những suy nghĩ vẩn đục và những áp lực của hiện thực cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đây vốn là một nơi lãng mạn, thế nên con người ta khi chìm vào khung cảnh cũng trở nên lãng mạn hơn.
Tố Diệp vừa giảng xong một tiết phân tích tâm lý, mà Lâm Yêu Yêu cũng hiếm khi xin nghỉ một ngày. Theo như Tố Diệp nói, trên đời này chẳng có chuyện gì tuyệt vời hơn là được tản bộ trong vườn trường cả.
Thế là Lâm Yêu Yêu đã tới đây.
Uống một ngụm trà sữa, cô ấy cầm cốc trà sữa lên tay rồi nhìn những sinh viên có thể đang đi dạo trên bãi cỏ, có thể là đang nằm bò đọc sách, cảm thán nói một câu: “Không hiểu tại sao, mỗi lần tới đây mình lại nhớ tới “Bán sinh duyên”* của Trương Ái Linh, nhớ lại câu nói Quay đầu lại nửa đời người đã vội vã trôi qua, tựa như một giấc mộng.”
*Là một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn hiện đại Trung Quốc Trương Ái Linh, cũng là bộ tiểu thuyết dài tập đầu tiên của bà, đã được chuyển thể thành phim với tên gọi “Lỡ duyên” do Lâm Tâm Như và La Gia Lương thủ vai chính. Câu chuyện chủ yếu kể về chuyện tình yêu của Cố Mạn Trinh và Thẩm Thế Quân. Vì công việc mà ban đầu họ quen biết, rồi yêu nhau nồng nhiệt và đính hôn. Nhưng sau đó vì chuyện của hai bên gia đình mà hôn ước bị phá bỏ, rồi một loạt các hiểu lầm khiến họ xa cách, đẩy câu chuyện lên tới cao trào. Sau này, Thẩm Thế Quân lấy một người mà anh ấy không yêu, Cố Mạn Trinh cũng vì một lý do bất đắc dĩ phải làm vợ một kẻ mà cô ấy căm ghét, nhưng sau đó đã ly hôn. Kết thúc, sau bao sóng gió, hai người gặp lại nhau nhưng lại chỉ nói với nhau một câu duy nhất: “Thế Quân! Chúng ta không thể quay lại được nữa rồi!”
Tố Diệp cười nói: “Mình cảm thấy, hai chúng ta còn chưa tới độ tuổi có thể quay đầu lại cảm thán đời người trôi qua vội vã đâu.”
Khi còn đi học, cô và Lâm Yêu Yêu đều không phải loại học sinh lúc nào cũng ôm sách gặm chữ, mà là những người nước đến chân mới nhảy. Khi nào sắp tới kỳ thi họ mới chong đèn, thức thâu đêm suốt sáng trong phòng tự học.
Tố Diệp cảm thấy, bình thường mỗi người thích đọc loại sách gì thật sự sẽ quyết định tính cách trời sinh sau này của họ. Ví dụ như Lâm Yêu Yêu, bảo bối được cô ấy yêu quý nhất thời đại học chính là Trương Ái Linh. Bộ “Bán sinh duyên” mà cô ấy đọc đi đọc lại sắp trở thành bản quý hiếm rồi. Mỗi lần lật sách ra, cô ấy đều rất cẩn thận, sợ bị lem bẩn. Còn khi đọc tới “Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng”, cô ấy lại cảm thấy đó chính là những lời tâm sự và những luyến tiếc đời người. Cứ như vậy, Lâm Yêu Yêu mang theo sự nhiệt tình của Trương Ái Linh tham gia vào câu lạc bộ văn học, rất phù hợp với chuyên ngành của khoa báo chí mà cô ấy học.
Sau này, khi bộ phim “Sắc giới” của đạo diễn Lý An lên sóng, khi ra khỏi rạp chiếu phim, Lâm Yêu Yêu đã cảm thán rằng: Đạo diễn Lý An cuối cùng cũng nhân từ, chí ít thì không làm một bộ phim lạnh lẽo như ngòi bút của Trương Ái Linh.
Còn Tố Diệp lại không phải người si mê những câu chữ dịu dàng nhưng đầy bi thiết của Trương Ái Linh. So với Trương Ái Linh, cô thích Tam Mao hơn, thích câu chuyện về Sahara của Tam Mao, thích ngòi bút lạc quan, nhẹ nhàng của cô ấy, thích một chàng Jose có bộ râu xồm đã khiến Tam Mao từ xa xôi lặn lội tới Sahara. Thế nên so với một Lâm Yêu Yêu tiến từng bước vững chắc trong câu lạc bộ văn học, cô lại thích cùng các bạn học hoạt động ngoài trời. Tam Mao có sự ảnh hưởng rất lớn đối với cô.
Lâm Yêu Yêu mỉm cười, ôm cốc trà sữa, uể oải dựa cả người ra sau ghế, khẽ nói: “Thời buổi này, áp lực một ngày của con người bằng cả một năm của những người thế hệ sáu mươi, bảy mươi. Cậu nói xem, ví dụ như thế, chẳng phải đã sống nửa đời người rồi ư?” Sau đó cô ấy nhìn Tố Diệp: “Nếu cậu thật sự cảm thấy cuộc sống tự tại, thì đã chẳng cần nhậm chức ở trường, rồi về đây đi dạy, chẳng phải cũng đang đi tìm kiếm sự bình yên cho tâm hồn sao?”
Tố Diệp dựa vào một bên ghế còn lại, ngước lên đón lấy những tia nắng nhạt nhòa, nhìn cô ấy: “Mười người thì có tám, chín người cuộc đời không được như ý mình, thế nên, phải nghĩ cách tiếp tục sống mới phải. Tới độ tuổi như chúng ta, so với những người mới bước chân vào xã hội, chúng ta chững chạc hơn. So với những người đã đi qua nửa đời người, chúng ta cũng coi như đã tổng kết được một phần nào đó triết lý của đời mình. Con người sống trên đời chính là làm một thầy tu khổ hạnh. Từ lúc sinh ra tới khi chết đi, trong cả cuộc đời ấy chúng ta chỉ học một chuyện thôi, đó là làm sao để chấp nhận thực tế, chứ không phải càng ngày càng trở nên thực tế. Khi nào học được điều đó, chúng ta cũng sẽ nhắm mắt xuôi tay.”
Lâm Yêu Yêu nghe xong bật cười. Cô ấy về sau lưng cô, hất cằm nói: “Cậu nhìn giáo sư Lý kia kìa. Nếu cậu hỏi thầy ấy lý tưởng lớn nhất cuộc đời này là gì, thầy ấy nhất định sẽ trả lời, mong cho thế giới hòa bình.”
Tố Diệp quay đầu lại nhìn. Giáo sư Lý đúng lúc đó đang đi ngang qua bãi cỏ, kẹp một cuốn sách trong tay, chuẩn bị lên lớp. Cô bất giác cười tít mắt lại.
Tâm huyết cả cuộc đời giáo sư Lý đều cống hiến cho trường học, cần mẫn không biết mỏi mệt. Thầy ấy là chủ nhiệm bộ môn tâm lý học của trường này, cũng là một nhà giáo rất cổ hủ, rất truyền thống. Thầy ấy có thể nói là có học trò khắp mọi nơi, trong số đó cũng bao gồm Tố Diệp.
Lâm Yêu Yêu có ấn tượng sâu sắc với giáo sư Lý từ một lần chen vào học cùng. Cô ấy nghe Tố Diệp nói giáo sư Lý dạy môn quan hệ tâm lý cộng đồng có một quả đầu “Địa Trung Hải” thì rất tò mò, thế là có một lần đã trà trộn vào học. Khi ấy giáo sư Lý đang giảng bài. Thầy ấy dạy học rất đặc biệt, thích tạo sự thân mật đối với sinh viên, vì thế giảng mãi, giảng mãi bèn lựa chọn chủ đề sau khi tốt nghiệp mọi người có dự định làm gì.
Lúc ấy Tố Diệp đang ngồi đọc sách của Tam Mao. Giáo sư Lý bèn gọi tên cô, hỏi cô: Lý tưởng của em là gì? Sau này em muốn làm nghề gì?
Khắp đầu Tố Diệp chỉ có Sahara, trước mặt chỉ toàn là hình ảnh sa mạc rộng lớn, cô quạnh, kéo dài, còn cả mấy vấn đề như phụ nữ sẽ tắm rửa thế nào khi ở trên sa mạc. Cô bèn buột miệng nói: Em sẽ… giải cứu thế giới!
Cô vừa dứt lời, cả phòng học bèn cười ầm lên.
Giáo sư Lý cũng khẽ cười, sau đó nhìn về phía Lâm Yêu Yêu đang vùi đầu vào Trương Ái Linh: Thế còn bạn bên cạnh này thì sao? Lý tưởng của em là gì?
Tố Diệp vội vàng huých vào người Lâm Yêu Yêu.
Lâm Yêu Yêu thì đang say đắm trong một thế giới đau khổ. Cô ấy không ngờ giáo sư Lý lại gọi mình phát biểu. Ngẩn người một lúc, cô ấy đành nói: Lý tưởng của em là… giải cứu Tố Diệp!
Lại một trận cười vang như sấm dậy.
Vẫn là giáo sư Lý có kiến thức rộng hơn họ, “ăn muối” nhiều năm hơn họ nên phản ứng rất nhanh nhạy. Thầy ấy nói: Tôi cảm thấy lý tưởng của hai em đây rất hay. Em Tố Diệp học tâm lý, mà một bác sỹ tư vấn tâm lý chính là người giải cứu tâm hồn con người. Chỉ khi tâm hồn chúng ta được bình yên thì thế giới này mới hòa bình được, một lý tưởng cao cả biết bao! Còn bạn ngồi bên cạnh em ấy, chắc em không phải sinh viên của khoa này phải không? Tôi có thể nhận ra hai em rất thân thiết, chắc là bạn thân. Vậy thì, bạn thân là phải giúp đỡ và thông cảm cho nhau. Bác sỹ tâm lý là người cứu vớt tâm hồn của người khác. Em lại là bạn thân của bác sỹ tâm lý. Dù là bác sỹ tâm lý thì cũng có lúc hoang mang, mất phương hướng. Thế nên là một người bạn, em mới chính là người cứu vớt cho tâm hồn của bác sỹ tâm lý đấy, lý tưởng càng cao đẹp hơn!
Tố Diệp khơi mào vỗ tay trước. Từ đó, cô và Lâm Yêu Yêu đều vô cùng hâm mộ giáo sư Lý.
“Trước khi cậu còn chưa giải cứu mình, thì mình giải cứu cậu trước vậy!” Đợi cho giáo sư Lý đi xa, Tố Diệp lôi từ trong túi ra một cái Ipad: “Váy cưới mình đã đặt xong cho cậu rồi, nếu cậu thật lòng muốn lấy chồng thì mình cũng sẽ chân thành tặng nó cho cậu.”
Nói rồi, cô đưa Ipad cho Yêu Yêu: “Đây là hình thiết kế, không phải kiểu bán ngoài thị trường đâu. Mình phải tốn rất nhiều tiền tìm nhà thiết kế đấy.”
Lâm Yêu Yêu cầm lấy nhìn qua. Từng đường nét vô cùng mềm mại. Cô ấy ngước mắt lên, định nói gì lại thôi. Một lúc sau cô ấy mới mím môi cười khẽ, chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay cô: “So với váy cưới, mình thích cái đồng hồ của cậu hơn đấy.”
Nói rồi Yêu Yêu kéo tay Tố Diệp lại, cổ tay cô ấy rực rỡ, chói sáng.
“Chiếc đồng hồ này mình từng được nhìn thấy trong một triển lãm ở Basel, Thụy Sỹ, có kỹ thuật bánh đà con quay đạt tới đỉnh cao, cộng thêm khoảng 160 viên kim cương khảm nạm lên trên, mình nghĩ…” Lâm Yêu Yêu cố tình ra vẻ trầm tư: “Giá của loại đồng hồ này có lẽ vào khoảng 1 triệu 500 ngàn.”
Sau đó cô ấy tỏ ra kinh ngạc, chỉ vào Tố Diệp: “Cậu yêu tiền như mạng sống, chắc chắn không đời nào tự bỏ tiền ra mua. Chiếc đồng hồ này hoặc là có người tặng, nếu không chắc chắn là hàng nhái.”
Tố Diệp rút tay về, lườm cô ấy: “Tuy rằng mình tham tiền thật đấy, nhưng không có nghĩa là chất lượng cuộc sống cũng hạ giá theo.”
“Anh ấy tặng phải không?” Lâm Yêu Yêu cũng biết rõ cô ấy là mẫu người thà thiếu chứ không dùng đồ đểu, không thể đeo hàng nhái loại A ra phố được.
Tố Diệp giơ tay gõ lên Ipad: “Bạn Lâm thân mến! Bạn nên chú ý vào cái váy cưới của mình là hơn!” Không hiểu tại sao, cô cứ cảm thấy Lâm Yêu Yêu đang né tránh điều gì đó.
Lâm Yêu Yêu liếc nhìn mẫu thiết kế, rồi suy nghĩ: “Váy cưới của mình và chiếc đồng hồ của cậu, cái nào đắt hơn?”
Tố Diệp càng cười rạng rỡ hơn: “Tình yêu à! Cậu chưa nghe câu “của ít lòng nhiều” sao? Cậu phải học tập cảnh giới của Lý Bạch, dù nước đầm đào hoa sâu ngàn thước, mà Lý Bạch vẫn cảm thấy tình bạn của Uông Luân là quan trọng nhất đó thôi.*”
*Trích từ bài thơ “Tặng Uông Luân” của Lý Bạch: “Đào hoa đàm thủy thâm niên xích – Bất cập Uông Luân tống ngã tình” (Nghìn trùng đầm nước đào hoa Sao bằng tình bạn tiễn ta lúc này). Uông Luân là bạn của Lý Bạch ở Kinh huyện (nay thuộc tỉnh An Huy)
…
Thật ra, chiếc váy cưới này của Lâm Yêu Yêu, cô không những tốn một khoản tiền lớn mà còn bỏ ra rất nhiều tâm sức. Sau khi Niên Bách Ngạn vung tiền như nước mua cho cô chiếc đồng hồ của nữ cùng loại với chiếc của nam giới trên tay anh, cô đã tới phòng thiết kế váy cưới lúc trước đã hẹn, bàn bạc cụ thể về chiếc váy của Lâm Yêu Yêu.
Khi đó, người chủ cửa hàng nhiệt tình nhìn họ và nói: Hai anh chị sắp làm đám cưới phải không? Chúc mừng hai người!
Lúc đó không hiểu sao, cổ Tố Diệp cứ cứng ngắc. Cô không muốn lắc đầu, mà hai chữ “không phải” ấy thì lại xoay tròn trong cổ họng, nhưng chần chừ mãi không thể thốt ra.
Niên Bách Ngạn cũng không phủ định. Sắc mặt anh bình thản, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhà thiết kế muốn lấy số đo của cô. Cô từ chối, mà đưa ngay số đo của Lâm Yêu Yêu cho anh ta. Cô nhận ra sự do dự trong đôi mắt của nhà thiết kế. Có lẽ anh ta lấy làm lạ tại sao rõ ràng cô đã tới đây rồi lại không muốn lấy số đo.
Cả cô và Niên Bách Ngạn đều không ai giải thích gì. Cô không biết anh nghĩ thế nào, chỉ biết rõ suy nghĩ trong lòng mình rất kỳ lạ. Sau khi bước chân vào cửa hàng váy cưới, nhìn thấy những chiếc váy cưới bày la liệt trước mặt mình, cô bỗng dưng lại có chút kỳ vọng điều gì đó.
Có lẽ, đây cũng là lý do cô không phủ định.
Phụ nữ hay thích mơ mộng. Có những lúc, một giấc mơ tươi đẹp thậm chí có thể chống đỡ cả cuộc họ. Đây cũng có thể coi là triết lý khi một người phụ nữ sau khi trải qua quá nhiều đau khổ mà vẫn tin vào tình yêu vậy. Ở khoảnh khắc đó, Tố Diệp cảm thấy, mình đã tin rồi.
Vì khi lựa chọn, cô đã cảm thấy phiền muộn.
Cô bất giác hỏi Niên Bách Ngạn rằng: Anh cảm thấy kiểu nào đẹp?
Hỏi xong, bỗng cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn duy trì một khí chất bình tĩnh đặc biệt. Anh đi tới, lật xem cùng cô từng kiểu một. Kiểu nào cũng khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Cuối cùng ngón tay anh dừng lại ở một trong các kiểu ấy, gõ nhẹ hai cái rồi nói: Bộ này!
Khi đưa ra ý kiến, lúc nào anh cũng như đinh đóng cột. Bất luận chuyện này liên quan tới cô, hay tới người khác, thì ngữ khí khẳng định, thái độ chắc chắn đó luôn khiến người ta chẳng biết thế nào lại luôn nghe theo gợi ý của anh.
Có lúc Tố Diệp cảm thấy anh quá gia trưởng. Cô cũng từng trách móc anh rằng: Lúc anh đưa ý kiến cũng nên cho đối phương một đường để suy nghĩ chứ.
Anh lại không đồng ý với cô. Anh đáp: Bảo anh cho ý kiến tức là người đó đã không tự lựa chọn được, còn cần phải để lại một cơ hội suy nghĩ cho họ hay sao?
Tố Diệp cảm thấy, anh nói cũng không sai.
Con người có lúc cần một người lãnh đạo tinh thần để thay mình quyết định. Mà Niên Bách Ngạn từ lâu đã quen ngồi vào vị trí này, thế nên anh mới luôn tỏ ra nhẹ nhàng, thoái mái như thế.
Sau khi đưa mẫu thiết kế cho nhà thiết kế, anh ta mỉm cười nói với cô: Cô hạnh phúc thật đấy, chồng chưa cưới của cô có con mắt rất tinh tường.
Hạnh phúc ư?
Cô sắp giao niềm hạnh phúc này vào tay Lâm Yêu Yêu.
Từ đó đi ra, Niên Bách Ngạn mới hỏi cô một câu: Váy cưới mua cho Lâm Yêu Yêu phải không?
Tố Diệp gật đầu.
Thế là anh không nói gì nữa.
…
“Mình cảm thấy, chiếc váy này nếu cậu mặc lên người sẽ đẹp hơn.” Lâm Yêu Yêu chân thành nói.
Tim Tố Diệp chợt nghẹn lại giây lát. Một lúc sau, cô mới khẽ cười: “Khi nào mình lấy chồng, cậu lại tặng mình một bộ y như thế.”
“Khi nào thì hai người làm đám cưới?” Cô ấy tò mò hỏi.
Tố Diệp suy nghĩ, rồi sợ Lâm Yêu Yêu lo lắng, cô mím môi đáp: “Tóm lại… sau khi cậu cưới!”
“Cứ thần thần bí bí!” Lâm Yêu Yêu cười.
“Nhưng mà rất cảm ơn món quà của cậu.” Thật ra cô ấy rất cảm động. Sự cảm động này đã đè nén trong lòng rất nhiều ngày rồi. Cô ấy kéo tay Tố Diệp lại, khẽ nói: “Bây giờ mình rất sợ phải thay đổi, thật đấy! Tiểu Diệp! Cậu bảo phụ nữ lấy chồng rồi, có phải sẽ có rất nhiều chuyện thay đổi không?”
“Cậu muốn ám chỉ điều gì?”
Lâm Yêu Yêu nghiêng người sang một bên, trong ánh mắt ánh lên một sự bất an, rất khẽ khàng, rất nhạt nhòa, sau vụt tắt. Hình như cô ấy đang kìm nén điều gì đó, rất lâu sau mới nói những lời tự đáy lòng mình: “Ví dụ như khi hai chúng ta vẫn còn độc thân, vẫn có thể thường xuyên tụ tập. Tới khi có bạn trai rồi, những buổi hẹn hò cũng ít đi. Cậu nhìn những bạn học của chúng ta mà xem, những người đã có chồng có con làm gì còn ai đi chơi được chứ? Điều duy nhất có thể chứng minh họ vẫn còn sống chính là những bức ảnh họ chụp con mình rồi up lên weixin hoặc weibo.”
Tố Diệp cười nói: “Chỉ cần cậu nghĩ, sau khi có con đừng có mau mau chóng chóng up cả lịch sử trưởng thành của con lên cho người khác xem là được rồi. Tục ngữ nói đúng lắm, lấy được người vợ tốt có thể tạo phúc ba đời. Cậu ấy à, sau khi lấy chồng phải nghĩ rằng mình là người tạo phúc, phải dẫn dắt gia đình, chứ không phải để gia đình làm mình mệt mỏi. Cuộc sống của cậu ngoài chồng con ra, còn nên có cuộc đời và mục tiêu của chính mình. Đừng có cả ngày từ sáng tới tối vây lấy bếp núc và con cái. Chỉ khi nào cậu biết lợi dụng thời gian để biến mình trở thành một người đầy đủ thì giá trị của người phụ nữ mới được thể hiện ra ngoài. Đây mới là sự trưởng thành của phái nữa thời đại mới.”
“Mình thấy cậu dạy đại học nhiều quá, khẩu khí cũng dần dần giống giáo sư Lý rồi đấy!” Lâm Yêu Yêu cười ha ha.
Tố Diệp cũng cười.
Hương hoa thoang thoảng, thấm cả vào bóng cây.
Cười chán, Tố Diệp mới nhìn Lâm Yêu Yêu, thủ thỉ: “Có những chuyện cần phải thay đổi thì nhất định sẽ thay đổi. Dù cậu có nghĩ đủ mọi cách để cứu vãn nó, thì thứ cậu giữ lại được trong tay cũng sẽ biến chất. Nhưng cũng có những thứ không thay đổi. Mình cảm thấy, tình bạn của hai chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi!”
Lâm Yêu Yêu gật đầu rất mạnh…
Chớp mắt đã lại tới cuối tuần. Ngày hôm nay, trời đổ mưa.
Đêm xuống, đèn đường ngoài cửa sổ cũng bị nước mưa làm nhòe đi.
Bên này Niên Bách Ngạn vẫn còn đang trò chuyện, có lẽ bữa tiệc mới bắt đầu chưa được bao lâu. Trên mặt bàn, mùi rượu đã ngào ngạt.
Điện thoại bên cạnh anh bỗng vang lên.
Hứa Đồng nhìn rất rõ, đó là điện thoại cá nhân của anh.
Hứa Đồng cũng đã bắt đầu quen với thói quen mới Niên Bách Ngạn. Trước đây, mỗi lần đi tiếp khách, điện thoại của Niên Bách Ngạn nhất định sẽ để ở chỗ Hứa Đồng, tiện cho cô nghe máy. Những chuyện lớn nhỏ cô có thể tự xử lý thì tuyệt đối không làm phiền tới Niên Bách Ngạn. Chỉ khi nào thực sự không ứng phó được mới đưa điện thoại cho anh.
Bây giờ, tuy rằng điện thoại của anh vẫn để ở chỗ cô, nhưng di động cá nhân thì luôn mang theo người. Bất luận đó là bữa tiệc gì, là dịp nào, bất luận anh uống say bao nhiêu, thì nó nhất định phải để bên cạnh tay anh. Điện thoại chuyển sang chế độ rung, nên đặt bên cạnh tay có thể nhận máy ngay lập tức.
Tuy rằng, sau khi từ Hàng Châu trở về, nó không còn kêu nữa, nhưng Hứa Đồng nhìn thấy, mỗi lần ra ngoài tiếp khách, anh vẫn có thói quen đặt nó bên cạnh tay.
Không cần nói cũng biết, người có thể gọi được vào chiếc di động đó chỉ có mình Tố Diệp.
Niên Bách Ngạn nhận máy.
Hứa Đồng không biết Tố Diệp xảy ra chuyện gì, cũng không nghe rõ cô ấy nói gì trong điện thoại, chỉ thấy Niên Bách Ngạn lắng nghe từ đầu tới cuối. Đợi cho đầu kia nói hết câu, anh mới khẽ đáp: Ừm, tôi biết rồi!
Hứa Đồng vô thức nhìn về phía Niên Bách Ngạn, phát hiện khi nhận điện thoại, ánh mắt và bờ môi anh đều toát lên một sự ôn hòa.
Sau khi cúp máy, anh lại trở về với vẻ thản nhiên thường ngày, sự dịu dàng ấy cũng biến mất, chỉ còn lại sự trầm ổn và bình tĩnh trên thương trường.
Anh rót một ly rượu, rồi đứng dậy, nói với vẻ áy náy: “Thành thật xin lỗi các vị! Tôi có việc đột xuất cần phải giải quyết. Ly rượu này coi như tôi tự phạt, dịp khác tôi sẽ mời để chuộc lỗi với mọi người.”
Nói rồi, anh ngửa cổ uống cạn.
Mọi người thấy vậy cũng không tiện giữ chân, bèn lần lượt đứng dậy kính rượu.
Cuối cùng, Niên Bách Ngạn dặn dò Hứa Đồng, thay anh tiếp đón mọi người cho chu đáo.
Hứa Đồng hiểu là chuyện của Tố Diệp, nếu không anh cũng chẳng bỏ đi vội vã như thế. Cô gật đầu nói: “Anh yên tâm đi, có cần gọi tài xế không ạ?”
“Tôi tự lái xe!” Niên Bách Ngạn cầm áo và chìa khóa xe lên, chào mọi người rồi rời khỏi đó.
…
Sanlitun, tận cùng hành lang.
Tố Diệp ngồi trên ban công ngắm cảnh. Cô nhàm chán ngẩng đầu đếm sao. Phía dưới là vườn hoa của khu nhà. Từng cơn gió cuốn cả hương hoa hòa vào hơi thở.
Cô quên mất mật khẩu cửa nhà. Sau khi thường xuyên quên mang theo chìa khóa, cô quyết định làm khóa bằng mật khẩu cho nhà mình. Cô biết ngay rồi sẽ có một ngày mình chẳng nhớ nổi mật khẩu là bao nhiêu. Kết quả ngày ấy cũng tới. Sau năm lần thử đi thử lại, hệ thống vẫn báo sai mật khẩu, cánh cửa đã tự động khóa chặt, chỉ biết đợi dấu vân tay gốc tới để thiết lập lại mật khẩu.
Mà người sở hữu nó là Niên Bách Ngạn. Vì anh là chủ nhà.
Cô không thể không gọi cho anh cuộc điện thoại đó…
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Nam cường, Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc