Tố Diệp không may trở thành một đối tượng bị chọc ghẹo.
Cô mở to hai mắt, nhìn vào màn hình, mắt cũng không chớp nữa.
Gương mặt béo mũm của Phương Tiếu Bình gần như dính sát vào màn hình. Thứ có thể nhìn thấy rõ còn là cằm trên trắng nõn. Tố Diệp vẫn luôn cảm thấy nó đáng yêu như săm xe Michelin. Lúc này, nó quả thực đã khiến cô hồn bay phách tán.
Phía sau Phương Tiếu Bình chính là cậu Tố Đông. Có lẽ vì thời tiết quá lạnh, nên cậu mặc rất dày.
“Ai tới vậy?” Niên Bách Ngạn vẫn đang đợi Tố Diệp quay lại phòng ăn, mãi không thấy cô có động tĩnh gì bèn đi ra. Thấy cô đứng đờ đẫn ở đó như nhìn thấy ma, anh cảm thấy rất kỳ lạ, vẫn đi về phía cửa ra vào.
Tố Diệp yếu ớt thốt ra một câu: “Cậu và mợ…”
Niên Bách Ngạn thấy cô cứ chần chừ không ấn nút lại càng thấy khó hiểu. Anh bèn giơ tay định ấn: “Em nghĩ gì vậy?”
Ngón tay anh vừa chạm tới chiếc nút đã bị Tố Diệp lập tức nắm chặt. Cô liều mạng lắc đầu với anh, đôi mắt vô cùng hoảng loạn: “Không được mở… Không được mở!”
Niên Bách Ngạn bị cô làm cho chẳng hiểu mô tê gì.
Đầu óc rối như tơ vò giờ mới bắt đầu hoạt động bình thường. Tố Diệp không nói gì, lập tức đẩy anh: “Mau trốn đi! Nhanh lên!”
“Hả?” Niên Bách Ngạn ngẩn người, đầu mày vì khó hiểu hơi nhếch lên.
Tố Diệp đã không còn quan tâm tới sự thay đổi trên nét mặt anh. Cô nhìn quanh khắp nhà, rồi ra sức kéo anh tới phòng khách, nhìn lên trên gác rồi chỉ tay: “Phòng ngủ! Anh trốn trong phòng ngủ chắc chắn không thành vấn đề. Cậu và mợ sẽ không bao giờ lên gác đâu.”
“Tại sao?” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn có phần lạnh lẽo.
“Vì hai người họ rất tôn trọng chuyện riêng tư của em, thế nên họ tuyệt đối không bao giờ bước vào phòng ngủ.” Tố Diệp sốt ruột nói.
Nhưng Niên Bách Ngạn lại dừng bước. Anh giơ tay kéo cô lại, một đường cong nghiêm nghị hiện lên trên gương mặt, ngữ khí lạnh nhạt ban nãy trở thành bực dọc: “Anh muốn hỏi là… tại sao anh lại phải trốn đi?”
Người đàn ông thì cố chấp, ngoài cửa lại là tiếng ra lệnh cho cô mở cửa không ngừng vang lên của Phương Tiếu Bình, nhất thời khiến Tố Diệp tay chân luống cuống, nói mà không có suy nghĩ: “Anh tạm thời đừng hỏi nhiều như vậy. Tóm lại anh cứ trốn đi là được rồi. Không thể để cậu mợ em nhìn thấy anh được, tuyệt đối không thể!”
Thanh âm của cô vẫn còn vọng lại trong phòng khách rất lâu, phản hồi ngược trở lại bỗng thành một thứ âm thanh nhói tai.
Ánh sáng trong phòng khách hơi lệch. Chẳng biết từ lúc nào, cả người Niên Bách Ngạn đã nhòe đi trong bóng nắng. Gương mặt anh tuấn cũng chìm trong thứ ánh sáng nửa sáng nửa tối, chỉ có những tia nắng yếu ớt lọt vào mắt anh, trong giây lát làm lóe sáng đôi đồng tử thâm sâu không đáy. Anh không nói lời nào, bờ môi hơi mím chặt, nhìn Tố Diệp chằm chằm.
Một giây sau anh hơi nheo mắt lại, ánh sáng lóe lên đó âm u không rõ ràng, nhưng trầm lạnh và hà khắc.
Tố Diệp không khó nhận ra ánh mắt anh dần chuyển lạnh. Da đầu cô cũng tê rần từng cơn. Nhưng vì tình thế cấp bách, cô cũng không thể dùng những lời nói thích hợp nhất để khuyên giải và giải thích tường tận với anh.
Giọng nói cấp thiết của Phương Tiếu Bình lại cao hơn một bậc. Cô sốt ruột tới mức dậm chân bình bịch, bấm bụng nhìn về phía anh, không ngừng xoa tay: “Bách Ngạn! Coi như em cầu xin anh có được không? Anh mau trốn đi đi!”
Nhưng vì sự áp lực tỏa ra từ đôi mắt anh, nói xong câu ấy, cô lại cúi gằm mà không dám nhìn lên.
Niên Bách Ngạn im lặng giây lát, rồi quay người đi lên gác.
Lúc này Tố Diệp mới thở phào, thả lỏng hơn một chút. Cô ngẩng đầu nhìn từng bước chân Niên Bách Ngạn đi lên cầu thang. Ánh sáng chiếu xuống bờ vai và tấm lưng dài rộng của anh. Bóng hình trầm mặc như rất cô đơn.
Anh bước từng bước nặng nề và đơn độc.
Mỗi bước đều như dẫm vào trái tim Tố Diệp khiến lồng ngực cô cũng đau buốt.
Cô làm sai rồi sao?
Hít sâu một hơi, đợi tới khi bóng Niên Bách Ngạn khuất phía sau lối rẽ, cô lại nhảy vọt tới bên cửa ra vào như mông bị lửa đốt, vội vàng ấn nút mở cửa.
Chẳng mấy chốc, đã có tiếng mở cửa thang máy, tiếp theo là tiếng bước chân.
Người gấp gáp là Phương Tiếu Bình, người ổn trọng là Tố Đông. Tiếng bước chân không giống nhau cũng thể hiện rõ hai tính cách đối lập.
Câu đầu tiên của Phương Tiếu Bình khi gặp Tố Diệp chính là: Con làm cho mợ chết khiếρ rồi. Đang yên đang lành tại sao nhà lại bị trộm? Con có bị thương không? Bị mất thứ gì rồi?
Giọng nói đẹp chính gốc chính là đặc điểm nổi bật của Phương Tiếu Bình. Cao âm của bà gần như vang khắp tòa nhà, làm như chỉ sợ người trong thiên hạ không biết nhà Tố Diệp bị mất trộm vậy. Cô chẳng biết nói gì, vội vàng mời cậu mợ vào nhà.
Tố Đông đi vào, sau khi cởi áo khoác, câu đầu tiên đại để cũng khá giống Phương Tiếu Bình, cả hai đều đồng thời quan tâm xem cô có việc gì không.
Tố Diệp cảm thấy vô cùng cảm động và ấm lòng. Cô rót cho hai người cốc trà rồi mang đĩa hoa quả ra, đầu tiên trấn an rằng mình không sao, rồi báo cáo đơn giản mình đã bị trộm thứ gì.
Tố Đông nghe xong mới yên tâm gật đầu, uống một ngụm trà rồi từ tốn: “Người không sao là tốt rồi, tiền tài là vật ngoài thân, mất rồi thì thôi!”
“Đúng đấy, của đi thay người. Con cứ bình an là được rồi.” Phương Tiếu Bình cũng bình tĩnh hơn: “Chỉ mất có hai vạn thôi, kiếm lại là được rồi.” Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Phương Tiếu Bình sáng như gương. Với cái tính tham tiền như của Tố Diệp, đừng nói là mất hai vạn, kể cả chỉ mất có hai ngàn đồng cũng chẳng khác nào giết chết nó.
Tố Diệp nghe xong cũng thoải mái hơn, liên tục gật đầu: “Cậu mợ yên tâm đi, con không sao!”
“Không sao thật mới được. Con có chuyện gì cấm bao giờ thấy kể với cậu mợ.” Ngữ khí của Tố Đông có phần nghiêm nghị.
“Ôi cậu ơi! Chẳng phải cậu cũng nhìn thấy con rồi sao? Cậu thấy con có giống như đang có chuyện không?” Tố Diệp uể oải đáp lại: “Ngày nào con thật sự xảy ra chuyện gì nhất định sẽ nói với cậu mợ.
“Phủi phui cái mồm! Cái con bé này, sao ăn nói lại độc mồm độc miệng thế hả?” Phương Tiếu Bình giơ tay ấn lên đầu cô: “Mau nhổ hết những gì vừa nói ra cho mợ!”
Tố Diệp mỉm cười làm theo.
Sợ cậu mợ lại tiếp tục mỗi người một câu trách cứ cô, Tố Diệp vội vàng hỏi tại sao cậu mợ biết chuyện này.
“Hôm nay Tố Khải tới sở làm việc, vừa hay nhìn thấy họ đang xử lý vụ án ở khu các con bèn hỏi thăm một câu, không ngờ lại phát hiện ra nhà con bị trộm. Sáng sớm nay nó gọi cho mợ. Mợ và cậu con nghe tin làm sao còn ngồi yên được nữa, phải lập tức tới đây xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.”
Tố Diệp nghĩ bụng có lẽ thật sự là vội vã cùng nhau tới đây.
“Nếu không có Tố Khải báo với cậu mợ, mợ và ông ấy vẫn còn mù mờ.” Phương Tiếu Bình cởi áo khoác đặt sang một bên, đứng dậy nhìn ngắm xung quanh nhà rồi chép miệng, lắc đầu: “Nhìn cái nhà loạn cào cào này! Thằng trộm này quá thất đức rồi. Nhà của một cô gái độc thân sao cũng nỡ ăn trộm chứ? Lại còn lật tung hết cả lên!”
Tố Diệp nghe xong suýt thì bò ra đất, chẳng biết nên khóc hay cười: “Mợ! Chỉ là màu sắc hơi rối loạn một chút thôi. Phòng ốc không loạn chút nào cả, đã dọn dẹp đâu vào đấy rồi!”
Phương Tiếu Bình nghe vậy mới quan sát tỉ mỉ một lượt để đánh giá, rồi bừng tỉnh ngộ: “Đúng nhỉ! Con cũng đừng trách mợ. Lần trước mợ tới đây làm gì có lắm màu thế này đâu. Bây giờ thì rực rỡ rối rắm, thoạt nhìn đương nhiên sẽ cảm thấy rối mắt rồi. Đám thanh niên các con, cái nhà đang tử tế lại làm cho nó thành ra thế này, cẩn thận chủ nhà nhìn thấy không vui đâu.”
“Chủ nhà vui lắm ạ!” Tố Diệp mếu máo.
Tố Đông lên tiếng, nói với Phương Tiếu Bình: “Bà thì hiểu cái gì, đây gọi là thời thượng! Bà nghỉ ngơi một lúc đi, đừng có đi kiểm tra công việc như lãnh đạo thế. Mau xem còn chỗ nào chưa dọn thì sắp xếp lại cho nó.”
Phương Tiếu Bình không nói năng gì, lập tức xắn tay áo chuẩn bị hành động, làm cho Tố Diệp hết hồn hết vía, nhào tới ôm chặt Phương Tiếu Bình, liên tục nói không cần.
“Tố Khải nói nhà con bị kẻ trộm đào bới không thương tiếc. Một mình con làm sao dọn dẹp cho xuể?” Phương Tiếu Bình đẩy cô ra, bắt đầu nhìn từng phòng một, rồi nói không ngừng: “Thế mới nói con gái ở một mình làm sao được? Nhà có thêm một người đàn ông thì tốt biết bao. Kẻ trộm còn dám chui vào sao? Giả dụ có bị trộm thật, có thêm người đàn ông ở bên cũng gánh vác được giúp con phần nào.”
Trái tim Tố Diệp suýt bay ra ngoài. Nghĩ tới việc trên gác vẫn còn giấu một Niên Bách Ngạn, cô lại hoảng hốt lo sợ. Thấy mợ đi vào nhà ăn, cả người cô run lên. Trong đó vẫn còn bữa sáng và bát đũa chưa đụng tới, vội len nhanh vào.
Phương Tiếu Bình đờ đẫn đứng ngoài cửa. Sau khi thấy Tố Diệp đi vào liền chỉ vào hai bộ bát đũa để trên bàn: “Bạn con đến nhà sao?”
Tố Diệp thấp thỏm trong lòng, nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ: “À không phải! Con định ăn hai phần quà sáng đấy…”
Phương Tiếu Bình quay đầu, ánh mắt trở nên xót xa, có lẽ đã tin vào cái lý do ngớ ngẩn này của cô, mợ thở dài rồi quay trở về phòng khách. Tố Diệp cảm thấy ánh mắt của mợ rất quái lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Thấy mợ không lên gác cô cũng có chút an tâm.
Câu đầu tiên của Phương Tiếu Bình sau khi trở lại phòng khách là: “Ông Tố à! Ông mau đưa thẻ ngân hàng của ông cho Tiểu Diệp đi. Con bé mất tiền đáng thương lắm, để tiết kiệm đến cả bữa trưa cũng không nỡ ăn, một ngày ăn có hai bữa sao chịu nổi?”
Lúc này Tố Diệp mới vỡ ra tại sao mợ lại nhìn cô bằng ánh mắt đó. Dám chắc mợ tưởng cô ăn hai phần quà sáng là để tiết kiệm tiền ăn trưa.
Tố Diệp nghe vậy sốt sắng, vội vã rút ví tiền, lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho cô: “Cho con cái này, muốn ăn gì, muốn mua gì cứ tiêu tiền của cậu.”
“Không, không, không! Con không thể lấy cái này được.” Tố Diệp sao có thể nhận tiền của cậu mợ, vội vàng trả lại chiếc thẻ.
“Người nhà cả, khách sáo gì chứ! Mau cầm lấy cho mợ!” Phương Tiếu Bình vô cùng uy võ, oai hùng, “nữ hán tử” nói một là không nói hai, lập tức sải bước tới trước nhét chiếc thẻ vào một bên túi quần ngủ của Tố Diệp, mạnh tay tới nỗi suýt kéo tụt cả quần của cô.
Tố Diệp vẫn ra sức từ chối.
Vào lúc chiếc thẻ ngân hàng đang bị đẩy qua đẩy lại, một giọng nói nam tính, trầm thấp từ tầng hai vọng xuống, điềm tĩnh, bình ản: “Thưa cô chú! Tất cả tiền chi tiêu của Tố Diệp cháu sẽ phụ trách, cô chú không cần lo lắng.”
Cả ba người đều nhất loạt nhìn lên một hướng. Một giây sau, tất cả mọi hành động đều ngừng lặng, cả những tiếng đưa đẩy cố chấp cũng biến mất. Chỉ còn tiếng kim giây bò đi trong chiếc đồng hồ Tố Diệp mua về từ một trấn nhỏ tại châu Âu, tích tắc tích tắc vẽ nên một cuộc sống chậm rãi.
Niên Bách Ngạn đứng trên tầng hai đã mặc lại quần Âu và áo sơ mi đen. Chiếc áo được tháo hai cúc bên trên trông rất tùy hứng, cổ tay được xắn hờ lên khuỷu tay, cả người trông lười biếng và thoải mái.
Vẫn là Phương Tiếu Bình có phản ứng trước, bà chỉ tay lên gác: “Cậu… Cậu…” Rồi quay sang nhìn Tố Đông: “Sao nó lại ở đây?”
Tố Diệp kinh hãi tới nỗi hai con ngươi chực rớt ra ngoài. Cô chỉ muốn có một cái lỗ để chui xuống rồi đậy chặt nắp lại ngay lập tức. Không! Cô phải ném Niên Bách Ngạn xuống trước. Cô cắn chặt răng, cười trừ: “Anh ấy à… qua đường thôi! Tới chơi thôi mà!” Trong lòng cô thầm gào thét: Niên Bách Ngạn à Niên Bách Ngạn! Anh không trốn cho kỹ đi, lại định làm cái gì vậy?
Cô vừa dứt lời, Niên Bách Ngạn bỗng cười nhạt, chậm rãi bước xuống nhà: “Cháu chẳng qua chỉ quay về phòng ngủ gọi một cuộc điện thoại thôi, sao đã thành người qua đường rồi?” Trong lúc nói anh đã đi tới trước mặt Tố Đông và Phương Tiếu Bình, rồi quay đầu nhìn Tố Diệp, đáy mắt chất chứa nụ cười: “Tối qua Tố Diệp cứ kêu lạnh mãi, làm cháu cũng mất ngủ theo, nên cháu nghĩ phải đặt cho cô ấy một chiếc đệm dày hơn mới được.”
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Nam cường, Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc