Nhà cậu cũng ở trong tứ hợp viện, nhưng so với ở đây thì chính là sự phân biệt giữa bình dân và quý tộc. Lúc này đây, tứ hợp viện mà cô đang đứng là một kiến trúc văn hóa tiêu chuẩn nhất cũng là hoàn chỉnh nhất, bao hàm cả quan niệm về nơi ở truyền thống của người thành Bắc Kinh cũ: “Có trời có đất”, đồng thời lại là sự kết hợp hoàn hảo với các công trình, thiết bị mang tính hiện đại hóa.
Tố Diệp giống hệt như nhân vật Lưu lão lão*, sau khi vào Đại Quan Viên cứ ngó đông ngó tây, tới chỗ nào cũng khen không hết lời. Phòng Bắc, nhà Nam, mái Đông và mái Tây đều được bố cục vô cùng hoàn chỉnh. Giữa ngoài sân và trong nhà được thiết kế cửa thùy hoa** với rường cột chạm trổ cùng những hoa văn may mắn. Nhìn kỹ thì lại thấy đều là cửa ga bông gỗ đỏ. Cô đã từng nghe cậu kể, gỗ đỏ được dùng trong tứ hợp viện đều là loại thượng đẳng.
*Nhân vật trong bộ tiểu thuyết “Hồng lâu mộng” của Tào Tuyết Cần.
**Một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.
Đương nhiên, sân thượng của tứ hợp viện không còn dùng ngói làm bằng đất sét nung nữa, mà sử dụng đá hoa cương điêu khắc mà thành, như vậy càng khiến cho tầng thượng được kiên cố hơn. Tứ hợp viện này của Niên Bách Ngạn cả về môi trường xung quanh và phương hướng đều rất được chú trọng. Đây chính là “ngồi hướng Bắc quay mặt về hướng Nam”. Cửa chính mở thẳng về phía Nam, việc làm này không những đã có sự tìm tòi về phong thủy, mà còn là cấu trúc nhà thích hợp nhất với khí hậu phương Bắc.
Trong khoảnh sân rộng lớn trồng hải đường và ngọc lan. Tố Diệp hiểu, nó tượng trựng cho ý nghĩa “kim ngọc mãn đường”*. Giữa thảm thực vật đó, Niên Bách Ngạn lại mở ra một dòng nước nhân tạo, bên trong thả nuôi những con cá chép gấm tuyệt đẹp. Từ những gợn sóng lăn tăn có thể thấy được yêu cầu cao của anh đối với hoàn cảnh sống.
*Tiền của đầy nhà.
Chẳng mấy chốc Tố Diệp lại đi xuyên vào trong nhà, càng đi cô càng bị vẻ tráng lệ lộng lẫy ở đây làm cho hết hồn. Vì trước giờ tứ hợp viện không thích hợp xây cao, nên dưới đất thường là mở thêm dưới đất. Một tầng để nghỉ ngơi, hội họp, dùng bữa, còn chưa có bể bơi. Tầng hai chủ yếu là phòng khách, phòng ngủ. Phòng khách lại thiết kế thêm bốn, năm gian. Ở giữa còn lắp đặt cửa mở ra thượng tầng, hoàn toàn có tác dụng thanh lọc không khí.
Nhưng điều khiến Tố Diệp sụp đổ nhất chính là, trong tứ hợp viện này lại có tới hai chiếc thang máy loại nhỏ, xuống thẳng tầng hai dưới đất. Không cần nói cũng biết, ở tầng một và tầng hai ngầm phía dưới toàn bộ đều là các thiết bị hiện đại bậc nhất.
Cô cứ tưởng nhà họ Diệp đã giàu có lắm rồi, không ngờ cái tứ hợp viện trông bề ngoài chẳng có gì bắt mắt lại cất giấu một vẻ xa xỉ kinh người như vậy.
Thế nên, sau khi Niên Bách Ngạn đỗ xong ô tô vào nhà để xe, đi tới ôm chặt lấy cô từ phía sau, cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn anh nói: “Niên Bách Ngạn! Anh đúng là đồ gian thương! Một người cực kỳ gian xảo! Số tiền em bị anh trừ đi có phải đều mang về thiết kế, mua sắm thêm cho căn nhà này không?”
Niên Bách Ngạn không trả lời cô. Đợi cô nói xong, anh bèn cúi đầu xuống, bất ngờ hôn cô. Bàn tay cũng bắt đầu lanh lợi di chuyển khắp cơ thể cô. Sự nhiệt tình của anh khiến Tố Diệp giật mình. Cô cảm thấy bị anh siết chặt sắp không thở nổi, bờ môi cũng như bị nghiền nát, cô khẽ gọi: “Niên Bách Ngạn! Anh đừng…”
Những lời còn lại đều bị nuốt gọn. Một tay anh giữ chặt hai tay cô, một tay vén váy cô lên, phủ lên lớp quần tất. Cô cảm thấy eo mình buồn buồn, nhưng lại không thoát ra được, chỉ còn thấy dòng nham thạch trong người anh tỏa ra trực tiếp mà mãnh liệt. Một Niên Bách Ngạn như vậy khiến cô nhất thời khó mà thích ứng.
Trong nhịp thở hổn hển, bờ môi Niên Bách Ngạn đã trượt tới tai cô, hơi thở nóng bỏng: “Hôm nay Trung thu, em chuẩn bị quà gì cho anh rồi, hử?”
Hơi nóng phả vào cổ Tố Diệp, khiến cô ngứa ngáy. Cô rụt cổ lại, cười lấy lòng: “Cái bánh gato đó đó, em đặc biệt lựa chọn mà.”
“Không đủ!” Tiếng anh khản đặc, từ sau kéo cô vào lòng, cằm chạm vào má cô: “Diệp Diệp! Một cái bánh gato làm sao có thể thỏa mãn được anh? Anh vẫn còn đói!”
Gò má Tố Diệp đỏ bừng, lan tới tận mang tai. Cô hiểu quá rõ lời anh nói, cũng dễ dàng cảm nhận được cơ thể anh thay đổi. Cổ họng cô bỗng khô rát. Cô quay đầu nhìn anh. Đôi mắt Niên Bách Ngạn u ám một cách kỳ lạ, thậm chí còn dọa người hơn cả đêm đen. Anh không đợi cô nói gì bèn bế thẳng cô tới sofa, rồi buông tay. Cô còn chưa kịp thở cả người đã ngã xuống ghế.
Chiếc sofa rộng lớn, mềm như nhung, thôn tính cơ thể bé nhỏ. Cô chưa kịp đứng dậy, cơ thể tráng kiện của Niên Bách Ngạn đã đè xuống. Động tác của anh thô lỗ hơn trước đây gấp nhiều lần. Sự giằng co giữa hai người cũng mang theo ý ép buộc.
Môi anh gấp rút hạ xuống, tay mở bung cổ áo sơ mi nhỏ của cô. Nụ hôn cháy bỏng triền miên như mang theo sự trừng phạt, lưu lại những dấu ấn đỏ ửng, rõ ràng trên cổ, xương quai xanh và bầu ngực.
Tố Diệp biết anh đang nổi hứng, nên cũng không giãy giụa nữa. Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu. Cô biết ở trên giường, anh nồng nhiệt như lửa. Nhưng khi nụ hôn ấy trở nên cưỡng ép một cách rõ ràng, Tố Diệp mới phản ứng lại. Cô luôn cảm thấy hành động của anh hôm nay quá bất thường. Cô phản kháng trong hơi thở dốc: “Bách Ngạn! Anh sao vậy? Anh làm em đau đấy…”
“Không thích sao?” Niên Bách Ngạn cởi cà vạt, rồi tới cúc cổ, để lộ ra một chút da thịt nơi lồng ngực.
“Em…” Tố Diệp nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng đã bị quầng sáng u tối trong đó đe dọa. Anh dường như rất dịu dàng lại như đang tức giận. Nếu nhìn kỹ lại cảm thấy quá bình thản và khó hiểu. Cô không biết tại sao đang yên đang lành anh lại như vậy, chỉ vô thức có linh cảm, rất có thể cô sẽ không chịu nổi chuyện tình cảm anh sắp mang tới.
Niên Bách Ngạn bỗng nhiên bật cười, cúi xuống tiếp tục đắm chìm trong nụ hôn nồng nàn, nhưng nó gần như trở thành cắn. Khi tay anh hành động, có lẽ cảm thấy cái váy của cô quá vướng víu, anh bèn kéo thẳng ra ngoài với lực rất mạnh. Cô kinh hoàng nhìn anh, ngay sau đó còn nghe thấy tiếng quần tất rách tan dưới lòng bàn tay.
Lớp quần tất bị xé rách thít chặt chân Tố Diệp. Một chất liệu vốn mềm mại hôm nay lại trở thành một hung khí làm cô bị đau đớn. Xương chậu cũng như bị một thứ rất sắc xoẹt qua, vừa rát vừa xót.
Tố Diệp không hiểu chuyện gì, anh trước giờ tuyệt đối không phải một người nôn nóng. Mà từ những động tác của anh cũng không giống như đang gấp rút chuyện gì. Anh giống một người nắm quyền chủ động hơn, tựa hồ chỉ có thông qua phương pháp này mới có thể thỏa mãn đam mê tận sâu trong cơ thể. Cô phải dùng hết sức bình sinh mới rút được tay ra, chặn lên ngực anh, nhẹ nhàng van nài: “Bách Ngạn, anh đừng như vậy…”
Nguyên nhân để cô không vội phản kháng và lo sợ là vì cô luôn tin rằng Niên Bách Ngạn sẽ không làm cô tổn thương, cho dù hành động của anh tối nay có phần thô bạo.
Niên Bách Ngạn một lần nữa nắm lấy tay cô. Anh áp mặt xuống, cuốn lưỡi qua vành tai, phát ra thanh âm trầm thấp say đắm lòng người: “Nhưng… anh muốn như vậy!”
Hơi thở ấy đốt cháy cơ thể cô, đến cả những lời anh nói cũng bất định, lúc rất u ám, lúc lại cuồng điên, khiến trái tim cô cũng lên xuống theo.
Một giây sau, cô cảm thấy cơ thể mình hơi lạnh, là cảm giác lạnh lẽo khi không còn thứ gì che thân.
Hai chân cô không thể nhúc nhích, ngực bị anh cắn đau.
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng kéo khóa quần.
Còn chưa kịp định thần lại, cả người cô đã bị nhấc cao lên.
Ngay sau đó, người đàn ông tiến vào không hề do dự.
Động tác của Niên Bách Ngạn dứt khoát, bá đạo, không cho cô thời gian chuẩn bị, cứ thế tấn công một cách sống sượng. Tố Diệp lập tức thét lên. Bình thường anh dịu dàng là thế cô còn thấy trầy trật, huống hồ lúc này anh gần như rất bạo ngược?
Như có một lưỡi dao chẻ đôi người ra. Cô không ngửi thấy mùi tanh của máu, chỉ nhìn thấy đôi mắt tăm tối ấy. Cả người cô lúc này cứng đờ, tất cả mọi tế bào đều thu mình lại. Đến cả nơi sâu nhất trong cơ thể cũng vì sự xâm nhập khổng lổ và dã man mà co rụt và bài xích theo bản năng.
Nhưng nó lại bám chặt lấy người đàn ông khiến anh sảng khoái, dễ chịu.
Sau khi đi vào, Niên Bách Ngạn không cử động nữa. Anh cảm nhận được rõ ràng người con gái trong lòng đang run rẩy, gắng chịu một cách vất vả. Anh cúi xuống, nâng gương mặt bị tóc che mất của cô lên, khẽ nói: “Bảo bối! Nhớ kỹ! Đây mới là “phát tiết” mà em nói!”
Cuối cùng Tố Diệp cũng hiểu, thà đắc tội với người tính tình cục cằn cũng đừng đắc tội với người bề ngoài quá điềm đạm. Vì loại người này trông càng đạo mạo, thực chất càng đen tối, khó dò. Ví dụ như Niên Bách Ngạn. Cô những tưởng tối nay anh mỉm cười như thế là không sao rồi, không ngờ anh vẫn dạy cho cô một bài học nhớ đời.
Cô cắn chặt môi, vừa đung đưa vừa nói: “Bách Ngạn… Em biết em sai rồi! Thế nên, anh nỡ nhìn thấy em đau đớn sao?” Đúng là tối hôm đó cô không nên nói anh như thế. Thật ra từ trước tới nay khi ở trên giường anh đều vô cùng quan tâm tới cảm nhận của cô, mang tới cho cô niềm vui và hạnh phúc vô bờ. Nếu anh chỉ đơn thuần là phát tiết và lo hưởng thụ bản thân mình thì sợ rằng với hành động lúc nãy của anh, không cần ngừng lại. Anh tiếp tục cô sẽ càng sống không bằng chết.
“Bé con! Em hại anh mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ không yên, sao có thể tha cho em dễ dàng thế được.” Nụ cười của Niên Bách Ngạn ngập tràn đáy mắt, hòa vào ngọn lửa đang bốc cháy: “Anh phải từ từ phạt em, để em biết người đàn ông nào em không được chọc vào.”
“Bách Ngạn…” Bờ vai cô run lên, không biết tiếp theo anh còn định làm gì.
Niên Bách Ngạn nãy giờ vẫn giữ nguyên động tác vừa tạm dừng. Anh rút tất cả quần áo của hai người ra.
Trang phục của hai người lăn lóc trên sofa và trên thảm trải sàn…
Ánh đèn trong phòng hiền hòa, mờ ảo như sương mù, chiếu lên cơ thể của hai con người. Cái bóng mờ mờ bị kéo dài ra, đong đưa trên tường.
Ánh đèn vàng, bóng người đen đặc, người đàn ông cao lớn, người con gái kiều diễm.
Anh và cô còn cả buổi tối để chăm sóc lẫn nhau nên anh không vội vàng. Anh thích ngắm cô ôm chặt anh, bện lấy người anh như một chú cá khát nước.
Đôi mắt si mê di chuyển qua lại trên cơ thể không chút nể nang.
Ánh sáng hoàn hảo rải đều trên làn da mềm mại. Giờ phút này Tố Diệp đang run rẩy dưới người anh lại quyến rũ đến chết người. Da cô trắng như ngọc, cơ thể cân đối, không một chút mỡ thừa cũng không quá gầy mang tới cảm giác chỉ còn da bọc xương. Người cô gồ lên những đường cong tuyệt đẹp. Cánh tay như ngó sen, chiếc cổ dài mềm mại, bất kỳ ai nhìn thấy cũng không thể kìm lòng mà cúi xuống, mút lấy hương thơm.
Sự kết hợp của thân thể khiến mùi hương thơm ngát của cô như từng sợi dây quấn chặt lấy phổi anh, trêu ghẹo cõi lòng đang dạt dào cảm xúc. Ngực cô như một đỉnh núi kết hợp cùng với cái bụng phẳng và đôi chân trơn nhẵn, đủ để anh biết cô đang sợ.
Anh nhìn đến mê mẩn, một khao khát sôi sục trong người, chỉ trực tuôn trào.
Anh cúi xuống, tham lam hôn lên khắp mọi nơi.
Nhưng không còn sự lỗ mãng khi nãy. Giờ anh lại dịu dàng như nước, như cố tình giày vò ý chí và sự kiên định của cô.
Người con gái trong lòng hội tụ đủ cả sự gợi cảm và mê hoặc, khiến Niên Bách Ngạn chỉ muốn từ từ đắm chìm, từ từ đùa nghịch.
Tố Diệp bắt đầu rên rỉ. Nụ hôn của anh men dần xuống, tàn nhẫn làm tan chảy từng chút một.
Da thịt cô bắt đầu hồng hào, khiến Niên Bách Ngạn chợt nhớ tới mỹ nữ Helen trong cuộc chiến tranh thành Troy*.
*Chiến tranh thành Troia là một cuộc chiến quan trọng trong thần thoại Hy Lạp và được nhắc đến trong hai trường thi của Homer:Iliad và Odyssey. Cuộc chiến xảy ra khoảng 1184 TCN. Chuyện bắt đầu bằng tiệc cưới của vua Hy Lạp Peleus và nữ thần biển Thetis. Tất cả các thần được mời tới dự tiệc, trừ ra Eris (Thần Bất hòa, Xung đột, Lừa dối, Già nua, Buồn phiền), một nữ thần có tính nóng nảy, thường gây ra những tranh cãi giữa các thần. Tức giận, Eris bèn thả một quả táo giữa bàn tiệc, có khắc chữ: “Cho người đẹp nhất!”Ba thần Athena, Aphrodite và Heratranh nhau quả táo. Người có bổn phận phải phán quyết ai được quyền giữ quả táo là Paris, hoàng tử thành Troia. Cuối cùng Paris đã chọn Aphrodite, vì Aphrodite hứa sẽ ban cho Paris người phụ nữ đẹp nhất thế giới. Một thời gian sau đó, Paris tới viếng thànhSparta, được vua Sparta là Menelaus trọng đãi, và đã gặp Helen, vợ của Menelaus, một người quả có sắc đẹp tuyệt vời. Được nữ thần Aphrodite giúp đỡ, Paris đã chiếm được trái tim của Helen, và khi Paris rời Sparta, Helen đã bỏ Menelaus trốn theo Paris.
Bàn tay và bờ môi anh mang tới cho cô sự rung động kịch liệt. Tố Diệp không kiềm chế được những tiếng rên của mình. Cả người cô run bần bật, chỉ càng khiến bản thân thêm mê hoặc.
Cô cảm thấy dị vật vùi sâu trong người nóng đến kinh người.
Tố Diệp gấp gáp gọi tên anh, nhưng không biết đang xin anh ngừng lại hay xin anh tiếp tục. Anh dùng một tốc độ và sức mạnh giày vò để rút cạn lý trí của cô. Cô biết anh cố tình làm vậy.
Đúng như anh đã nói, anh sẽ từ từ hành hạ cô.
Bàn chân cô vô thức co quắp lại, rồi được anh nắm trong tay. Ngón tay vuốt ve nhè nhẹ gan bàn chân, lại càng khiến cô không ngừng kêu lên.
Bàn chân cô thanh tú, trắng toát không một mạch máu, khiến người ta muốn nâng niu, chiếm đoạt.
Niên Bách Ngạn thật sự đã làm vậy. Từ những đường cong gợi cảm, tới gót chân tới men dần xuống bàn chân.
Sống lưng Tố Diệp thẳng đờ, cả người căng cứng.
Mắt cô thậm chí còn bắt đầu mờ đi, ngón tay bấu chặt tay anh. Trong bóng tối, nụ hôn của anh như trùng độc, gặm nhấm linh hồn cô, khiến cô khó chịu ngàn vạn lần.
“Bách Ngạn…” Tố Diệp chỉ biết gọi tên anh hết lần này tới lần khác, người không ngừng dướn lên, cấp thiết cần anh an ủi.
Niên Bách Ngạn lại làm như không thấy. Một hơi thở vừa dịu dàng vừa mạnh bạo phả lên mặt cô: “Còn dám giận dỗi với anh không?”
Tố Diệp lắc đầu nguầy nguậy. Mái tóc dài bù xù trước ngực, đẹp đến ngạt thở.
“Nói ra đi!” Anh ra lệnh.
Cô bèn ôm chặt lấy anh, sự trống rỗng và khó chịu khiến cô không thể chịu đựng nổi: “Em không dám nữa! Bách Ngạn… Cho em, em khó chịu quá!”
Niên Bách Ngạn nhìn cô, trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói mà Đinh Tư Thừa đã thốt ra: Tưởng Bân là người đầu tiên mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Tưởng Bân chết rồi, Niên Bách Ngạn anh cùng lắm chỉ là một kẻ thế thân mà thôi.
Ngực anh bỏng rát như bị lửa đốt. Ngọn lửa ấy liếm cả vào đôi mắt, giao hòa cũng từng tiếng rên đứt quãng của người con gái.
Anh mặc kệ lời thỉnh cầu của Tố Diệp, bắt đầu từ từ rút ra.
Lúc ấy Tố Diệp càng thở dốc hơn. Cô cảm nhận được thanh kiếm ấy đang dần dần biến mất khỏi cơ thể. Mỗi một bước lùi của nó đều rõ nét. Cuối cùng, luồng sức mạnh to lớn ấy tan ra, để lại cho cô một sự hụt hẫng chí mạng.
“Đừng… Đừng ra!” Cô gần như khóc lóc, rồi lại cắn chặt môi. Cơ thể không còn sức lực, nhoài về phía Niên Bách Ngạn. Cả người căng chặt tới cực điểm, một khao khát quen thuộc nảy sinh.
Niên Bách Ngạn vùi đầu lên người cô, cuối cùng trượt xuống nơi nhạy cảm nhất.
Tiếng kêu của cô chói tai.
Hai tay giữ chặt lấy đầu anh.
Tất cả tế bào trong người đang rục rịch, mặc kệ những tiếng kêu đầy xấu hổ. Những động tác thuần thục của anh khiến bụng cô thắt lại, cảm giác thân quen ấy khiến cô như sắp rơi xuống vực thẳm.
Càng lúc càng gần.
Niên Bách Ngạn dường như cảm nhận được cơ thể cô cũng đang biến đổi. Anh một lần nữa ngồi thẳng người dậy, đâm sâu vào vào nơi mềm mại mà không hề báo trước.
Khí thế như muốn xuyên thẳng qua người cô.
Khiến cô lập tức được đưa lên đỉnh trời cao ngất mà không kịp phòng bị.
“Bách Ngạn…” Cô hét lên sung sướng.
Anh cúi xuống thì thầm bên tai: “Hãy nói em yêu anh!”
Cô gấp gáp nói, cả người đều nhiệt tình cất lời, em yêu anh…
Niên Bách Ngạn không đợi cô xuống khỏi đám mây ấy đã bắt đầu công kich với biên độ lớn. Mỗi một lần tiến sâu vào, tình yêu lại như một cơn sóng lớn dễ dàng chinh phục cô.
Đôi mắt anh tràn đầy tham vọng, nhìn sâu lên gương mặt nhỏ gợi tình của cô.
Thật ra Niên Bách Ngạn rất tức giận. Mấy ngày nay chiến tranh lạnh, tâm tình của anh như ngồi xe qua núi, giằn vặt, dày vò. Cô đúng là cái đồ tham tiền, thà chủ động ôm bức bình phong lên nhà cũng không chịu tới ôm anh một cái! Anh vẫn luôn đợi điện thoại của cô, dù chỉ ậm ừ vài tiếng rồi cúp máy hay gọi tới không nói gì anh cũng rất vui, nhưng… một cuộc cũng không có!
Điều càng anh tức giận hơn là cô lại chạy đi ăn cơm với Kỷ Đông Nham.
Có trời biết khi đi vào nhà hàng, người đầu tiên anh nhìn thấy không phải Kỷ Đông Nham mà là cô. Cái bóng bé nhỏ quen thuộc đến nỗi có hóa thành tro anh vẫn nhận được. Cô nói chuyện với Kỷ Đông Nham vui vẻ như thế, thậm chí còn cười với cậu ta! Anh không thể không bước tới xem xét, xem cô gặp được anh có kich động không. Kết quả, phản ứng của cô đủ khiến anh muốn bóp chết cô.
Đôi mắt cô còn chẳng ngước lên dù chỉ một lần. Anh coi như đang nói chuyện không khí, thông báo anh tới đây tiếp khách, anh không dành thời gian ra ngồi được là vì công việc quá bận. Anh nghĩ một người thông minh như cô có thể nghe ra được ý của anh. Những câu này anh đang nói với cô, nhưng sự thật là cô chẳng màng.
Từ khi anh bước vào nhà hàng cho tới khi quay người rời đi, cô không nói với anh một câu nào!
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Nam cường, Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc