Người được gọi là giám đốc Lưu lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, tự lẩm bẩm một mình: “Thật may là họ quen nhau, nếu không đắc tội với khách hàng thì hậu quả khôn lường.” Ông ta không biết Niên Bách Ngạn có lai lịch thế nào. Nhưng từ sự coi trọng của tổng giám đốc điều hành của khách sạn hôm qua, có thể thấy không thể xem thường người này.
Vị giám đốc gấu trúc thở dài: “Anh khách này đúng là rất nhẫn nại, lịch sự, chỉ có vợ anh ta là… quá kỳ quặc. Giám đốc Lưu! Vừa nãy anh cũng nhìn thấy rồi đấy.”
“Hả? Người phụ nữ vừa rồi chính là vợ của anh ta sao?”
Vị giám đốc gấu trúc gật đầu: “Thế nên tôi nói không sai chút nào, cô ta rất quái gở mà.”
“Cậu ấy à, sau này mấy lời thô lỗ đó bớt nói đi, nhất là ở trước mặt khách.” Giám đốc Lưu lại đổ mồ hôi, bất giác nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi. Cũng chính người cấp dưới láu táu đứng bên cạnh ông ta, trong lúc đang bàn việc chính đột nhiên thốt ra một câu: Anh Niên! Vợ của anh tính tình có vẻ kỳ cục.
Vị phu nhân “quái lạ” đó từ đầu tới giờ đều do cấp dưới của ông ta phụ trách. Hôm nay lần đầu gặp mặt, tuy rằng ông ta cũng cảm thấy khó hiểu nhưng chí ít cũng không được ăn nói như thế trước mặt chồng người ta, lại còn là khách đặc biệt của tổng giám đốc điều hành. Nhưng anh Niên này cũng khác người lắm, sau khi nghe xong câu ấy lại bất ngờ bật cười, chỉ khẽ nói với họ một câu: Vợ tôi đúng là hơi làm nũng một chút, làm phiền các vị rồi.
Xem ra lại là một người phụ nữ được đàn ông chiều hư. Thông qua lời miêu tả của cấp dưới, thì người phụ nữ đó đâu chỉ hay đòi hỏi, mà đích thực là “máy bay chiến đấu” trong giới phụ nữ, mồm mép lanh lợi không thua kém luật sư nổi tiếng của Hồng Kông. Từ người cô ta hoàn toàn có thể hiểu rõ một câu nói chí lý: Phu nhân của những gia đình quyền quý đều có những tính cách người bình thường không thể chịu nổi.
Trong thang máy lại là một cảnh tượng khác.
Từng con số thay đổi liên tục, yên ắng, tĩnh lặng.
Niên Bách Ngạn cứ bế cô như thế, không nói câu nào. Từ khi bước vào thang máy, nét mặt anh vẫn điềm tĩnh như nước. Đến cả đôi mắt anh cũng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Trong quá trình đi lên, điều bất ngờ là thang máy không bị dừng lại một lần nào. Việc này khiến cho Tố Diệp, sau một màn khóc lóc cuối cùng đã bình tĩnh lại, cảm thấy vô cùng thiếu tự nhiên. Cô nằm trong lòng anh, khẽ ngước mắt lên, nhưng chỉ chạm được tới chiếc cằm đang căng ra của anh. Sự yên tĩnh này mang lại cho cô một sự lo lắng vô cớ.
Qua một thời gian ở bên nhau, cô cũng không phải là hoàn toàn mờ tịt về anh.
Anh bình thản lãnh đạm như thế này, chắc chắn chỉ có hai tình huống.
Hoặc là anh hoàn toàn không quan tâm.
Hoặc là anh vô cùng tức giận, chỉ đang kìm nén tâm trạng của mình.
Sao cô lại cảm thấy…
Khả năng thứ hai cao hơn một chút nhỉ?
Cuối cùng cô cất giọng trong tâm trạng phấp phỏng, thanh âm run rẩy như phát ra từ một khe cửa mở hé: “Hay là… anh bỏ em xuống đi.” Trên người anh còn vết thương, tổn thương xương cốt còn phải nghỉ hơn trăm ngày, nói chi đến vết đạn bắn?
Ai ngờ Niên Bách Ngạn vẫn im lặng, thậm chí còn chẳng cúi đầu nhìn cô lấy một cái.
Cô cảm thấy thất vọng, cố gắng cắn chặt môi: “Bách Ngạn…”
“Yên lặng!” Cuối cùng anh cũng đáp lại một câu, ngữ điệu đều đều, nhưng mang theo ý cảnh cáo.
Tố Diệp thông minh biết đường ngậm chặt miệng lại. Nhưng cô lại sợ giữa đường thang máy dừng lại, lỡ có người nhìn thấy bộ dạng lếch thếch của cô. Thế là cô vùi mặt vào lòng anh, tình nguyện làm một con đà điểu.
May mắn thay, thang máy đi thẳng một mạch lên tầng trên cùng, nơi có phòng tổng thống.
Khi Tố Diệp được Niên Bách Ngạn bế về phòng, cửa phòng được rộng mở. Người quản gia vẫn cung kính đứng đợi ngoài cửa. Sau khi thấy cảnh này, ông ta cũng không mấy kinh ngạc. Kỷ Đông Nham đang ngồi trên ghế sofa, thoải mái như ngồi ở nhà mình.
Niên Bách Ngạn coi anh ta như không khí, cứ thế bế Tố Diệp vào phòng ngủ.
Kỷ Đông Nham đứng dậy, đi vào theo. Anh ta uể oải dựa vào cửa, khoanh hai tay trước ngực, lặng lẽ nhìn Niên Bách Ngạn đặt Tố Diệp lên giường.
Tố Diệp cảm thấy xấu hổ chết đi được. Bình thường cô xây dựng hình tượng xinh đẹp, tao nhã. Thế mà hôm nay nó đã bị hủy hoại hoàn toàn trước mặt hai người đàn ông này rồi.
So với sự trầm mặc của Kỷ Đông Nham, Niên Bách Ngạn càng yên tĩnh hơn. Sau khi đặt cô xuống, anh đứng dậy. Tố Diệp vô thức giơ tay nắm lấy vạt áo anh. Cô ngước lên nhìn anh, biểu lộ sự lo lắng.
“Buông tay!” Giọng nói của Niên Bách Ngạn vẫn điềm nhiên như lúc ở trong thang máy nhưng lại khiến người ta không dám làm loạn.
Cô nhận ra sự nghiêm khắc phía sau lời nói ấy, buông tay ra. Anh bèn quay người đi vào nhà vệ sinh.
Lúc ấy, Tố Diệp cảm thấy vô cùng tủi thân. Cô ngồi trên giường, ủ rũ gục đầu xuống, mái tóc dài xõa xuống che nửa gương mặt, chỉ để lộ chiếc cằm nhọn như hoa sen. Một lúc lâu sau, cô mới yếu ớt nói: “Kỷ Đông Nham! Có phải… tôi tồi tệ lắm không?”
Ngay sau đó, chiếc bóng cao cao của người đàn ông bao trùm. Cô ngẩng đầu, đối diện với nét mặt bất lực và quan tâm của Kỷ Đông Nham. Anh ta ngồi xuống trước mặt, nhìn cô, như nhìn một chú chó con bị người ta vứt lại bên vệ đường. Cô thở dài, giơ hai tay ôm mặt, cất giọng nặng nề: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi biết là mình vừa làm chuyện vô lý đến thế nào.”
“Thế nên Niên Bách Ngạn vẫn còn nhẫn nhịn được đến giờ này là giỏi lắm rồi.” Thật bất ngờ, Kỷ Đông Nham lại nói câu ấy.
Tố Diệp ngẩng mặt lên. Cô cũng không nghĩ anh ta lại nói đỡ cho Niên Bách Ngạn.
“Nếu đổi lại là anh, anh đã mắng cho em một trận té tát từ lâu rồi!” Kỷ Đông Nham nghiêm mặt, thậm chí lời nói cũng nặng nề hơn.
Tố Diệp càng cảm thấy lo sợ hơn. Tính tình của Kỷ Đông Nham cô hiểu rất rõ. Con người này bình thường rất rộng rãi. Ngoài mấy chuyện đấu đá thương trường ra thì thường ngày cô thật sự cảm thấy anh ta rất vui vẻ, rất dễ nói chuyện. Vậy mà hôm nay đến Kỷ Đông Nham cũng nói như vậy thì đủ biết hành động của cô sai trầm trọng cỡ nào.
Cô vô thức nhìn về phía nhà vệ sinh, nét mặt suy sụp. Toi đời rồi, không biết Niên Bách Ngạn còn giận đến bao giờ?
Nhưng anh ta lập tức xoay mặt cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô. Kỷ Đông Nham khẽ nhíu mày, thở dài: “Có đáng không?”
Chỉ ba chữ ngắn gọn nhưng Tố Diệp hiểu được hàm ý sâu sắc phía sau, cô đáp không hề do dự: “Đáng!”
Vừa dứt lời, cô liếc nhìn thấy Niên Bách Ngạn đã ra khỏi nhà vệ sinh, trên tay anh cầm một chiếc khăn mặt ướt. Nhưng anh không tiến lên, cứ đứng ngoài cửa, yên lặng nhìn cô.
Kỷ Đông Nham cũng đã nhìn thấy Niên Bách Ngạn, nhưng chẳng mấy quan tâm. Anh ta quay lại phía Tố Diệp, giọng càng trầm hơn: “Tỷ Hối ở ngay gần đây. Anh ta mà dám ức hiếρ em, cứ tới tìm anh.”
Một câu nói ngắn gọn mà mạnh mẽ nhưng đủ khiến Tố Diệp thấy ấm lòng. Chẳng hiểu sao cô lại thấy cay cay nơi sống mũi, khóe mắt chợt đỏ ửng. Cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận phụ nữ làm bằng nước, nếu không sao hôm nay cô lại thích khóc như thế này? Tại cô cô đơn quá lâu nên mới khao khát ấm áp sao?
Nhưng nếu Kỷ Đông Nham không nhắc tới cô cũng quên bẵng mất, showroom D của Tinh Thạch và Tỷ Hối của Kỷ Thị ngoài địa chỉ mới ở Bắc Kinh thì đã mở cửa ở Hồng Kông này lâu hơn một chút.
Kỷ Đông Nham thấy mắt cô đỏ, lại thở dài, cất giọng trầm ấm: “Anh chỉ muốn em biết. Nếu một ngày em thật sự mệt mỏi, vẫn còn anh. Em cứ đứng yên tại đó không cần đi đâu cả, anh sẽ tới tìm em.”
Bờ mi Tố Diệp run lên.
Anh ta cúi xuống, hôn lên trán cô ngay trước mặt Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp không còn chút sức lực nào nên không thể né tránh, chỉ cảm thấy trán mình nóng rẫy, cả người đờ đẫn. Chẳng mấy chốc, tiếng Niên Bách Ngạn vang lên: “Kỷ Đông Nham! Chiếc giường sang trọng ở Tỷ Hối thích hợp để cậu điều chỉnh chênh lệch múi giờ hơn đấy.”
Kỷ Đông Nham nghe xong bật cười, đứng dậy đối diện với anh, trở về với vẻ cà lơ phất phơ mọi ngày: “Anh lặn lội từ tận Nam Phi tới tận Hồng Kông này còn chưa kêu khổ, làm sao tôi dám kêu ca?”
Tố Diệp bàng hoàng, thì ra cả hai đều từ Nam Phi tới đây, không về thẳng Bắc Kinh.
Niên Bách Ngạn đi tới, nói như đùa như thật: “Mỗi ngày tôi chỉ cần ngủ nhiều nhất là năm tiếng, còn cậu thì cần ít nhất mười tiếng. Thế nên tôi khuyên cậu nên quay về ngủ bù đi là hơn. Nếu không làm sao giải thích với bố cậu mấy chuyện hoang đường cậu làm bên Nam Phi?”
Kỷ Đông Nham nhún vai: “Tôi ấy à chỉ cần giải thích với bố tôi là được rồi. Còn anh thì sao? E là quay về Bắc Kinh không chỉ phải giải quyết mỗi chuyện công việc đâu.” Dứt lời, anh ta cười khó hiểu, bỏ đi.
Tố Diệp chợt cảm thấy hô hấp dễ dàng hơn rất nhiều. Hai người đàn ông cao lớn, một trái một phải đứng bên cạnh cô, kể cả không ăn nói khiêu khích nhau như thế, chỉ tính riêng chiều cao cũng đủ khiến người ta áp lực.
Nhưng sau khi Kỷ Đông Nham đi rồi, không khí trong căn phòng càng nặng nề hơn.
Lúc này Tố Diệp mới ý thức được, người thật sự khiến cô không biết mở lời kiểu gì là người đàn ông trước mặt.
Niên Bách Ngạn hình như vẫn chưa nguôi giận.
Tố Diệp chỉ nghe được tiếng kim đồng hồ tích tắc, tích tắc…
Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng ngồi xuống bên cạnh cô, không nói năng gì, cứ thế giơ tay lên áp chiếc khăn vào mặt cô. Cô ngẩn người giây lát, anh lập tức lau mặt cho cô với lực vừa phải.
“Niên Bách Ngạn…”
Cô đang định lên tiếng, chiếc khăn mặt của anh lại di chuyển xuống miệng cô. Lần này anh mạnh tay hơn một chút, ngăn cản thành công quyền phát ngôn của cô. Mặt cô gần như bị anh vo viên.
Lau mặt xong, anh lại đứng dậy quay về nhà vệ sinh giặt sạch khăn. Tố Diệp như một đứa trẻ mắc lỗi, nhìn mãi theo bóng anh. Rồi cô lại nhìn thấy anh đi ra, cầm chiếc khăn đã giặt sạch ngồi xuống bên cạnh cô. Gương mặt nhợt nhạt của cô sau màn cọ xát vừa rồi của anh đã hồng hào thêm tý chút. Mấy lần cô định nói gì đó nhưng phát hiện Niên Bách Ngạn sa sầm mặt lại cũng không dám nhiều lời.
Khi Niên Bách Ngạn lau tay cho cô, vừa chạm vào cô đã nhíu mày. Anh ngước mắt lên nhìn. Cô mỉm cười với anh, có phần lấy lòng.
Nhưng anh không hề bị sắc đẹp dụ dỗ, ngược lại hỏi một câu với vẻ không vui: “Cánh tay bị làm sao vậy?”
“Không sao!” Tố Diệp thấy anh chịu nói chuyện với mình rồi, chỉ mải sung sướng, đâu còn quan tâm tới chỗ nào bị đau nữa?
Niên Bách Ngạn thấy vậy không nói gì, kéo cánh tay cô lại, xắn tay áo ngủ lên, sau đó lập tức nhăn mặt. Tố Diệp thấy anh lại thay đổi sắc mặt, giật nảy mình. Cô cúi đầu mới nhận ra khuỷu tay cô đã sưng tấy. Cô chớp chớp mắt, sao lại bị thế này nhỉ?
“Thế này còn bảo không sao?” Niên Bách Ngạn hơi cao giọng.
“A…”
“Còn chỗ nào đau nữa?”
Tố Diệp cố nịn nhìn, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng anh không tin cô nữa, thẳng thừng đáp lại một câu: “Cởi quần áo ra!”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả! Mau cởi ra, không sót thứ gì!” Nghiêm khắc hệt như người lớn mắng trẻ con.
Tố Diệp nhìn kỹ anh. Gương mặt anh rõ ràng có chút phẫn nộ. Đây cũng coi như một dấu hiệu tốt, còn hơn là anh bày ra bộ mặt lạnh tanh, chẳng biết đâu mà lần. Nhớ lại mấy lời của Kỷ Đông Nham, cũng hiểu sự bực dọc của Niên Bách Ngạn không phải vô cớ, cô bèn kéo tay anh, nịnh nọt, muốn giải tỏa bầu không khí ngượng ngập: “Làm gì có ai vừa gặp mặt đã bắt cởi hết quần áo? Sao anh xấu thế hả?”
Ai ngờ, cái trò nghịch ngợm của cô không cứu vãn được nét mặt của Niên Bách Ngạn, ngược lại anh càng nghiêm túc hơn: “Em mà còn nói linh tinh nữa, anh tự ra tay đấy.”
Tố Diệp chẳng qua cũng chỉ là con hổ giấy. Cô nhận ra anh giận thật rồi, không dám lằng nhằng nữa, cởi tuột áo ngủ ra. Tuy là có hơi mất mặt một chút nhưng cũng còn hơn nhìn bộ mặt lạnh lùng của anh. “Cởi xong rồi.” Cô nhìn anh, vẻ mặt đáng thương.
“Thế nào là không sót thứ gì?”
“Nhưng mà…” Tố Diệp chỉ còn mặc độc áo lót và quần lót, “nhưng mà” nửa ngày vẫn chưa xong.
“Cởi ra!” Khi liếc nhìn thấy đầu gối cô thâm tím, sắc mặt anh càng khó coi hơn.
Tố Diệp nhìn theo, cắn lưỡi, thì ra là đầu gối cũng tím. “Không sao đâu! Chỉ bầm tím thôi mà, có phải bị gãy chân đâu.” Cô cố gắng giảm bớt sự bực dọc của anh. Đây cũng là lần đầu tiên cô tốn sức làm cho anh vui như thế. Người đàn ông này mà giận thật, đúng là khó dỗ.
Nghĩ rồi, cô quỳ gối xuống giường, đưa tay ôm lấy eo anh: “Anh bắt người ta cởi hết thật à? Những chỗ khác em không bị thương thật mà, nếu không anh sờ thử xem.”
Dứt lời, cô kéo tay anh đặt lên bụng mình, kéo mép quần xuống để tay anh luồn vào trong.
Niên Bách Ngạn lần này thật sự không chiều cô. Anh cởi thẳng quần cô xuống, lật người cô lại kiểm tra hết lượt. Sau khi thấy không còn chỗ nào thâm tím nữa anh mới bình tĩnh lại, kéo chăn đắp lên người cô. Thấy cô định kéo chăn ra, anh nhíu mày: “Đắp vào!”
Nói xong anh quay đi.
Tố Diệp thò đầu ra, không nhịn được, lẩm bẩm một câu: “Em nude thế này mà anh cũng không có phản ứng gì. Anh liệt dương rồi hay tối qua bị con hồ ly tinh nào rút cạn tinh lực rồi?”
Câu nói ấy khiến Niên Bách Ngạn dừng bước. Anh quay đầu nhìn cô. Tố Diệp rụt cổ lại, kéo cao chăn lên che đi tầm mắt anh. Lời nói vừa rồi đúng là quá to gan. Nhưng Niên Bách Ngạn không tức giận, hồi lâu sau anh chỉ hờ hững đáp: “Tối qua đúng là anh chẳng nhàn rỗi đâu, chỉ riêng việc chăm sóc một người say rượu thôi đã đủ sức cùng lực kiệt rồi.”
Tố Diệp lại ngó đầu lên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, mắt chớp chớp: “Vậy… Chúng ta lâu ngày không gặp, anh không nhiệt tình một chút được sao?”
Niên Bách Ngạn nheo mắt lại, nhấn mạnh: “Nhiệt tình? Anh chỉ muốn bóp chết em!”
Tố Diệp hết hồn, vội vàng rúc đầu vào chăn.
Anh không nói nữa, đi ra khỏi phòng ngủ. Chưa đầy một lúc sau, Tố Diệp dỏng tai lên, hình như nghe thấy anh đang nói chuyện điện thoại, giọng nói vẫn xa cách, nhưng không lạnh lùng như vừa rồi nữa: “Đúng thế! Lấy một số dầu bôi vào vết ngã và mấy viên thuốc uống chống sưng là được rồi.”
Tố Diệp bĩu môi, chắc chắn là lại giả vờ tử tế trước mặt người ngoài rồi.
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Nam cường, Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc