“Nếu cả tối mà em vẫn không thèm ngó ngàng tới cái thẻ phòng khách sạn…” Niên Bách Ngạn khẽ thở dài, như không biết phải làm sao.
Cô đứng đờ ra.
Nhưng anh lại bổ sung thêm một câu: “… thì anh thật sự sẽ thay đổi lịch trình, sau khi tìm được em sẽ tét vào mông cho tới khi em chừa mới thôi!”
Tố Diệp kinh ngạc, ngẩng đầu lên.
“Nhưng cũng tại anh không tốt. Anh quên mất tín hiệu ở cổ trấn không được ổn định, nhất là khi trời mưa.” Niên Bách Ngạn nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô cũng thấy mềm lòng, sự nghiêm khắc trong ánh mắt dần tan ra: “Anh tưởng trên đường tới cổ trấn em sẽ lấy thẻ phòng ra xem, hoặc trên đường từ nhà trọ về cũng sẽ phát hiện ra thứ anh đưa em không phải thẻ phòng.”
“Em…” Tố Diệp lúng túng. Lúc đó cô đang còn cảm thấy trống trải, đâu còn nghĩ tới việc xem thứ anh đưa cho cô?
Niên Bách Ngạn khẽ hôn lên trán cô, thanh âm khe khẽ: “Em ấy à, muốn em chủ động nói thật với anh đúng là khó khăn.”
Trái tim Tố Diệp khẽ run lên. Cô mơ hồ nhớ ra trong lúc tình cảm hình như anh có hỏi tại sao cô không nói thật. Lúc đó cô đang đắm chìm trong biển tình, hoàn toàn không biết anh đang nói gì. Nhưng bây giờ dù có được nghe rõ ràng, cô vẫn chẳng hiểu rốt cuộc anh muốn cô nói thật chuyện gì.
Chống tay lên ngực, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Ánh mắt anh vẫn dịu dàng, đến nỗi khiến tim cô bất giác nhói đau. Một suy nghĩ vụt qua trong đầu liên quan đến đóa hoa mai nhỏ đó. Bờ môi cô run rẩy, rất muốn giải thích với anh nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Niên Bách Ngạn đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt cô, ngữ khí như đang yêu chiều cũng như đang thỏa hiệp: “Anh vẫn đang đợi em lên tiếng, đợi em nói với anh rằng em muốn cùng anh tới Nam Phi, đợi em nói với anh rằng em muốn ở bên anh, bất luận anh đi đâu. Nhưng cái tính ương bướng của em, thà giữ lấy lòng tự trọng của mình cũng nhất quyết không nói ra suy nghĩ thật sự của em.”
Môi cô không ngừng run lên, đến ánh mắt cũng không còn bình tĩnh được.
“Thật ra em rất muốn đi theo anh, rất muốn từ nay về sau ở bên cạnh anh, không phải sao?” Niên Bách Ngạn nhìn cô xót xa.
Một dòng chảy ngọt ngào tràn vào trái tim, rồi nhanh chóng lan ra, thấm vào từng ngóc ngách trong cơ thể. Có lẽ vì quá nhiều bất ngờ, tới nỗi cô không biết nên suy nghĩ từ đâu, chỉ biết ngơ ngác nhìn anh, vô thức buột miệng: “Tại sao?” Câu hỏi tại sao này chứa đựng rất nhiều nghi hoặc, đến bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc mình muốn nghe câu trả lời thế nào.
Nhưng Niên Bách Ngạn thì hiểu, anh vén mấy lọn tóc của cô ra sau tai: “Diệp Diệp! Anh sợ em hối hận, dẫu sao thì tương lai còn quá nhiều chuyện chúng ta phải đối mặt. Em theo anh đồng nghĩa với việc phải cùng anh đón đợi chúng. Thế nên em cần suy nghĩ là chuyện rất bình thường. Có lẽ em sẽ lựa chọn trốn tránh, thậm chí sẽ hối hận đã trao anh bản thân mình.”
Tâm trạng Tố Diệp dần bình tĩnh lại, bất giác liếc nhìn qua bên đường, không nhịn được nói: “Chiếc xe đó…”
“Sau khi em đi anh vẫn đợi em, tới khi không đợi được nữa anh mới bảo tài xế lái xe đi khắp Thiên Đăng để tìm em.” Anh cười khổ.
Cô hiểu rồi.
“Nói thật lòng, anh cũng sợ lắm, sợ em hối hận.”
Nghe xong tim cô lại đập thình thịch: “Niên Bách Ngạn! Giờ đầu óc em đang rối như mớ bòng bong. Em khó mà tưởng tượng được anh cũng biết sợ.”
“Anh nói rồi, tình yêu đối với anh là món đồ cao cấp. Phải có đủ thực lực và lòng tin anh mới dám sở hữu nó. Dù hôm nay anh đã có được rồi nhưng đồng thời cũng vẫn lo lắng. Diệp Diệp! Anh là người chứ không phải thần thánh, anh chỉ sợ em sẽ cảm thấy mình đã nhất thời nông nổi. Mặc dù anh đã chuẩn bị đầy đủ rồi, nhưng chuyện tình yêu vẫn cần cả hai tâm đầu ý hợp mới được, đúng không?”
Tố Diệp cảm thấy hô hấp như ngừng lại. Tình yêu, anh đang nói với cô về tình yêu. Ý của anh, cô là tình yêu của anh…
“Có những lời anh không muốn nói trên giường, chỉ sợ em sẽ cảm thấy chúng không thật lòng.” Niên Bách Ngạn khẽ thở dài: “Giống như việc anh muốn em ở lại bên cạnh, cùng đi với anh. Mấy câu này thật sự không nên nói lúc đó, sự thật chứng minh em đúng là chẳng để tâm.”
“Em tưởng anh chỉ nói vậy cho có thôi…” Cô phản bác: “Đàn ông mấy lúc đó…”
Niên Bách Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt không biết phải làm sao, giống như đã đoán trước được suy nghĩ của cô. Cô nhất thời nghẹn lời, mặt cũng đỏ bừng.
“Muốn có em là suy nghĩ thẳng thắn nhất của anh, muốn giữ em lại bên cạnh cũng là ý định chân thành nhất, sợ em hối hận càng là điều anh lo lắng nhất.” Niên Bách Ngạn nhìn cô không rời mắt: “Thế nên anh mới hết lần khác chiếm lấy em cho mình, mục đích chỉ vì muốn em nhanh chóng thích ứng với sự tồn tại của anh. Vì thế anh mới sốt ruột, nói với em rằng “từ nay hãy ở bên anh” lúc ở trên giường, chẳng quan tâm em sẽ coi như gió thoảng bên tai.”
Trái tim đã sung sướng tới cực điểm từ lâu. Tố Diệp kìm chế, không để nó đập mạnh như vậy nữa. Nhưng không được, những mạch đập trên lòng bàn tay cũng đang nhảy nhót tưng bừng, khiến đôi tai bị quấy nhiễu vì những thanh âm ồn ào.
“Chuyện đó… Em đâu còn là trẻ con nữa, có những chuyện đâu thể nói hối hận là hối hận được.” Cô vẫn còn cãi cố.
Niên Bách Ngạn bật cười: “Em mà không trẻ con, sao lại nói đi là đi ngay?”
“Em…” Tố Diệp siết chặt bàn tay, bắt đầu khởi động cái máy phản kich: “Ai bảo sáng nay sắc mặt anh khó coi như thế?”
“Em bày ra cái vẻ chỉ muốn đi ngay lập tức, em bảo anh không giận được à?” Niên Bách Ngạn thở dài: “Em tưởng Hứa Đồng là người tùy tiện gọi điện thoại cho người khác để tìm anh sao? Nếu không phải anh muốn ngầm thừa nhận quan hệ của chúng ta, cô ấy dám to gan thế sao?”
“Làm sao em biết nhiều thế được!”
“Không phải em tự nhận mình là bác sỹ tâm lý nhìn thấu được suy nghĩ của khác, không việc gì là không thể sao?” Anh trêu chọc.
Một câu nói của anh khiến mặt mũi Tố Diệp đỏ tưng bừng.
“Cũng may anh kịp ra ngoài tìm em, anh đúng là đã đánh giá quá cao khả năng quan sát của em rồi.” Vừa nói anh vừa lắc đầu.
Lúc này Tố Diệp mới chợt nhớ ra, vội nhìn đồng hồ: “Nhưng giờ đã là bốn giờ rồi, chẳng phải anh bay lúc bốn giờ sao?”
Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp như nhìn một cô nhóc: “Là bốn giờ chuẩn bị xuất phát chứ không phải bốn giờ bay.”
“Á?” Là cô hiểu lầm rồi: “Vậy mấy giờ bay?”
Niên Bách Ngạn nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi ấn mạnh xuống đầu cô như một sự trừng phạt: “Đưa em đi thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi ra sân bay chắc vẫn kịp.”
“Ồ!” Trông Tố Diệp có vẻ rất bình tĩnh thực chất là vẫn chưa kịp hiểu ra vấn đề, mãi tới khi cười xòa nhìn anh cô mới vội hỏi: “Đợi đã! Em rất muốn biết hộ chiếu của em rơi vào tay anh từ khi nào?”
Cuối cùng cũng hỏi tới chuyện chính, điều này khiến Niên Bách Ngạn cảm thấy mình cũng không lãng phí công sức.
“Lúc hành lý của em được mang về khách sạn, Hứa Đồng đã lấy hộ chiếu của em đi, nếu không đặt vé máy bay thế nào được?”
“Nói vậy là ngay từ hôm qua anh đã quyết định sẽ đưa em đi Nam Phi?” Cô có phần cao giọng.
Niên Bách Ngạn mỉm cười coi như thừa nhận.
“Thế mà anh còn ra vẻ đàng hoàng nói cho em thời gian suy nghĩ? Lỡ như em thật sự hối hận hoặc không hề phát hiện ra tấm thẻ phòng là giả thì sao đây?” Tố Diệp nghĩ đã thấy sợ.
“Thế mới nói anh đã đánh giá em quá cao.” Niên Bách Ngạn lặp lại lần nữa, ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên hàng mi của cô: “Nhưng mà, anh không thể bỏ mặc người phụ nữ của anh ở lại đây được. Cho dù em nhất quyết không chịu nói thật với anh, cần đưa em đi thì vẫn cứ phải đưa đi.”
“Còn nói là không ép buộc? Anh đặt vé máy bay từ lâu rồi còn gì.”
Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Anh không muốn ép buộc em, nhưng không có nghĩa là sẽ không ép buộc.”
“Ngông cuồng!” Cô cụp mắt xuống, nhưng trong lòng thì đang nở hoa.
“Diệp Diệp! Anh muốn em thành thật trả lời anh.” Niên Bách Ngạn lại ôm cô vào lòng. Dưới ô, hai người như trở thành một thế giới.
Cô ngước mắt nhìn anh.
“Có hối hận đã cho anh không?” Anh khẽ hỏi.
Tố Diệp xấu hổ, khẽ lắc đầu.
Anh liền cười: “Vậy có muốn đi Nam Phi cùng anh không?”
“Anh toàn tiền trảm hậu tấu…”
“Có muốn hay không?” Anh ngắt lời cô, kiên trì hỏi.
Cô mím môi, gật đầu.
Niên Bách Ngạn càng cười rạng rỡ hơn, cúi đầu, môi như sắp chạm vào mặt cô: “Con đường tương lai sẽ rất khó đi. Mặc dù anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em, không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào, nhưng anh không dám hứa trước em sẽ tránh được hết mọi gió mưa. Nếu vậy, em còn bằng lòng đi cùng anh không?”
Câu hỏi này còn nặng hơn cả hai câu hỏi trước. Tố Diệp có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm nhất trong lòng Niên Bách Ngạn, không hiểu sao cô xúc động thật sự. Anh là một người đàn ông không dễ dàng hứa hẹn, ít nhất thì những lời hứa nói với cô vô cùng ít ỏi. Cho dù sau khi đã phát sinh quan hệ cho tới lúc này, anh cũng chưa từng hứa hẹn với cô sau này sẽ thế nào thế nào, mà chỉ nói với cô, cô là người phụ nữ của anh, chỉ nói với cô rằng, con đường tương lai sẽ rất gập ghềnh…
Niên Bách Ngạn không giục cô, chỉ im lặng chờ đợi, vô cùng nhẫn nại.
Trái tim cô thì vô cùng ấm áp. Rõ ràng là một câu hỏi rất nặng nề, nhưng cô lại cảm thấy mình đang ở rất hạnh phúc, gần tới mức có thể chạm tay vào nó. Cô ôm lấy eo anh, không kìm chế được áp mặt vào lồng ngực anh, cảm nhận được anh khẽ siết chặt eo cô. Cô thì thầm: “Đừng để em lại một mình!”
Câu trả lời này cũng khiến Niên Bách Ngạn thấy ấm lòng. Nơi trống trải tận sâu trong tim cũng dần được cô lấp hết những khoảng trống. Anh càng siết chặt vòng tay để ôm lấy cô. Dưới tiếng mưa lộp bộp như một bản nhạc, anh đã chân thành nói bên tai cô lời hứa hiếm hoi trong cuộc đời mình: “Anh hứa!”
Trái tim cô chưa khi nào được lấp đầy như lúc này. Cô thật sự đã cảm nhận được hạnh phúc anh dành cho cô.
Cơn mưa dần ngớt, nhưng hai người không nỡ rời khỏi thế giới dưới tán ô. Sau khi ôm nhau một lúc lâu, Tố Diệp mới ngẩng lên, nhìn sâu vào ánh mắt sâu thẳm của anh: “Niên Bách Ngạn! Có những chuyện em cũng không thể nói ở trên giường.”
“Vậy chúng ta vào xe nói.” Niên Bách Ngạn ôm chặt cô: “Còn đứng dưới mưa nữa anh sợ em bị cảm.”
Cô nép mình trong vòng tay anh, để anh kéo lên xe. Xe đi rồi cô mới nói: “Em nói chuyện nghiêm túc đấy!”
“Nói đi!” Niên Bách Ngạn lấy một chiếc khăn mặt sạch, lau khô tóc cho cô.
Cô ngượng ngập nhìn lên trước, Hứa Đồng đang ngồi ở ghế lái phụ. Niên Bách Ngạn thấy cô có phần kiêng dè, mỉm cười nói: “Hứa Đồng!”
Hứa Đồng quay lại gật đầu. Một lát sau, tấm cách âm được nâng lên, ngăn đôi chiếc xe thành hai không gian.
“Chuyện đó…” Cô ngước lên nhìn anh: “Trước đây em đã từng hẹn hò với Tưởng Bân, anh biết chứ?”
Niên Bách Ngạn gật đầu: “Anh biết!”
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Nam cường, Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc