Từ ngày đồng ý bước chân vào tập đoàn Tinh Thạch, cô đã chẳng cần phải lén la lén lút. Ánh mắt soi mói của các đồng nghiệp cô có thể vờ như không thấy, những lời dị nghị bàn tán vô tình nghe được cô cũng có thể mỉm cười cho qua, mục đích là để một ngày có thể công khai tuyên chiến với người đàn bà đã khiến mẹ cô đau buồn mà chết.
Cuối cùng, ngày này cũng tới.
Khi Nguyễn Tuyết Mạn bất chấp sự lôi kéo của Diệp Ngọc, tự mình xông vào văn phòng, Tố Diệp đang cùng với Hứa Đồng thảo luận nội dung bồi dưỡng tâm lý cho nhân viên mới. Cuộc nói chuyện của hai người bị ngắt quãng. Hứa Đồng quay đầu lại thấy bà ta, đầu tiên là sững sờ, nhưng một nhân viên với tố chất nghề nghiệp kỳ cựu đã giúp cô ấy thu lại nét mặt kinh ngạc đó rất nhanh, sắc mặt trở lại bình thường.
So với sự bình tĩnh của Hứa Đồng, Tố Diệp càng có thể dùng cụm từ “sóng gió không sợ hãi” để hình dung. Cô nhẹ nhàng tựa lưng ra sau ghế, ánh mắt sắc lạnh lướt qua gương mặt Nguyễn Tuyết Mạn rồi nhìn về phía cô trợ lý đang hốt hoảng biến sắc sau lưng bà ta: “Là trợ lý, lẽ nào cô không biết bệnh nhân không có hẹn trước thì không được vào sao?”
Gương mặt người trợ lý trắng bệch: “Xin lỗi, bác sỹ Tố…” Cô ấy chẳng qua chỉ là một trợ lý, người ta là phu nhân chủ tịch và phu nhân tổng giám đốc, công ty này đều là của người ta, cô ấy biết ngăn cản thế nào?
Cũng may Tố Diệp không định truy cứu trách nhiệm, chẳng qua chỉ mượn cô ấy để chửi chó mắng mèo mà thôi, cô điềm nhiên nói: “Cô đi làm việc của mình đi!”
Người trợ lý thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quay người đi ra.
Nguyễn Tuyết Mạn không phải không nghe ra sự châm chọc của Tố Diệp trong hai từ “bệnh nhân”, gương mặt khẽ co lại, nhìn thẳng về phía Hứa Đồng, mỉm cười: “Trợ lý Hứa! Tôi và bác sỹ Tố có chút chuyện cần nói, có thể phiền cô ra ngoài một lát không?”
Gặp phải Hứa Đồng là chuyện bà ta không hề ngờ tới. Vốn dĩ bà ta định nhân lúc Niên Bách Ngạn không có ở công ty để tới, ai dè Hứa Đồng lại có mặt trong phòng việc của Tố Diệp. Hứa Đồng là người bên cạnh Niên Bách Ngạn, người phụ nữ này ngoài việc thông minh tài giỏi ra còn học được tố chất điềm tĩnh lạnh lùng của Niên Bách Ngạn, e là chuyện này sớm muộn gì cũng lọt vào tai cậu ta. Nhưng tới thì cũng tới rồi, rút lui lúc này là việc hoàn toàn không thể.
Hứa Đồng nở nụ cười tiêu chuẩn, thái độ đúng mực: “Vâng!” Nói rồi, Hứa Đồng im lặng rời khỏi phòng làm việc.
Loại bỏ chướng ngại vật xong xuôi, Nguyễn Tuyết Mạn mới ngồi xuống sôpha đối mặt với Tố Diệp, sau khi nhìn ngắm cách bố trí sắp xếp trong căn phòng mới khẽ nhếch môi: “Tiểu Diệp! Theo lý mà nói dì không nên quấy rầy con làm việc. Thanh niên các con đều bận rộn, thời gian quý báu.”
“Mẹ…” Diệp Ngọc dè dặt ngồi xuống bên cạnh bà ta, thầm kéo tay mẹ mình: “Hay là chúng ta đi thôi.”
Nguyễn Tuyết Mạn quay đầu lườm Diệp Ngọc một cái, Diệp Ngọc lập tức không dám hé răng nửa lời.
Tố Diệp không định ngọt nhạt với “khách”, cô vẫn uể oải dựa lưng vào ghế, cầm cốc nước trên mặt bàn lên uống một ngụm: “Nếu đã vậy, phu nhân chủ tịch có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
Nguyễn Tuyết Mạn khẽ híp mắt đánh giá Tố Diệp đối diện. Gương mặt nó giống hệt Tố Thu năm đó, người đàn bà khiến một người tự nhận là xinh đẹp như bà ta nhìn cũng phải đố kỵ. Nhìn Tố Diệp, bà ta dường như lại thấy hình ảnh Tố Thu mỉm cười dịu dàng, ngồi bên cạnh Diệp Hạc Phong dưới bóng cây phong, một Tố Thu dù chỉ mặc lên người những bộ đồ rẻ tiền vẫn khiến người ta không thể dời mắt. Chỉ có điều, ở Tố Diệp có thêm sự mạnh mẽ, sắc sảo mà Tố Thu không có, nhất là khi nó thờ ơ, điềm nhiên, ánh mắt ấy như có thể đâm thủng trái tim người ta.
“Được rồi! Vậy dì nói thẳng luôn, con cũng đừng trách dì Mạn thẳng thắn.” Bà ta kiềm chế, lúc bắt đầu nói bờ môi khẽ cười khẩy: “Dì cảm thấy con không thích hợp tiếp tục ở lại Tinh Thạch, dì nhìn ra được con cũng không mấy thích thú công việc này.”
Diệp Ngọc ngồi bên ngước mắt lên, thầm đánh giá Tố Diệp.
Tố Diệp cũng chỉ cười, đặt cốc nước xuống: “Cắt đứt con đường tiền tài của người khác chẳng khác gì giết bố mẹ người ta, muốn đuổi việc tôi? Được thôi, cho tôi một lý do thỏa đáng.”
Bờ môi Nguyễn Tuyết Mạn khẽ giật giật, đầu mày nhíu chặt.
“Hay là…” Tố Diệp không cho bà ta cơ hội đáp trả, tiếp tục bâng quơ lên tiếng: “Một người đàn bà nghĩ trăm phương ngàn kế dựa vào một cặp sinh đôi để cướp chồng người khác bắt đầu lo lắng nghiệp chướng mình tạo ra con gái mình sẽ phải gánh chịu hậu quả, để đề phòng, quyết định một lần nữa ra tay giải quyết vật cản?”
Nguyễn Tuyết Mạn nhất thời như bị người ta nói trúng tim đen, bà ta đứng bật dậy khỏi sôpha, ánh mắt trở nên ác độc: “Năm xưa là mẹ cô không có liêm sỉ cướp chồng tôi!”
“Mẹ…” Diệp Ngọc thấy tình hình không ổn vội chạy lên ngăn cản: “Có gì từ từ nói, cãi nhau ầm ĩ người ta sẽ chê cười đấy.”
“Con ngốc à! Chồng mình sắp bị nó cướp mất rồi còn ngồi đó sợ người ta chê cười?” Nguyễn Tuyết Mạn chau mày. Bà ta sớm đã nghi ngờ Niên Bách Ngạn và Tố Diệp có mối quan hệ không rõ ràng. Bắt đầu từ bữa cơm gia đình hôm đó, bộ “Thu vị” đắt tiền đó cứ thế bị Niên Bách Ngạn tặng vào tay nó. Chuyện đó cũng chẳng đáng gì, điều khiến bà ta kinh ngạc là, ngày thứ hai khi nó ở lại nhà họ Diệp, trời mới tờ mờ sáng, Niên Bách Ngạn lại đi ra từ phòng của Tố Diệp. Ngay sau đó lại là chuyến đi tới Nội Mông. Rồi bà ta lại tận mắt nhìn thấy Niên Bách Ngạn đi từ phòng của chồng mình ra, trên cổ tay đeo chiếc măng-sét. Chiếc măng-sét đó chính là chiếc Tố Diệp đã mua ngay trước mắt bà ta.
Ánh mắt Tố Diệp sớm đã lạnh như băng, nói: “Kỳ lạ thật đấy! Dạo này mấy kẻ vừa ăn cướp vừa la làng đúng là không ít.”
Nguyễn Tuyết Mạn quay đầu nhìn Tố Diệp.
“Chắc là năm đó để leo lên được chiếc giường hào môn ấy, bà cũng dùng thủ đoạn phải không?” Tố Diệp cười khẽ, rồi nhìn về phía Diệp Ngọc: “Đúng rồi! Có lẽ cô phải nghe lời mẹ cô đấy, để bà ta dạy cô phải dùng thủ đoạn gì mới giữ chặt được người đàn ông của mình, dù có dùng lại trò cũ cũng được.”
Sắc mặt Diệp Ngọc tái đi trông thấy.
Há gì Nguyễn Tuyết Mạn lại để con gái mình thiệt thòi, nhưng bà ta cũng không ngu ngốc tới nỗi cãi cọ ầm ĩ với cô, nghiến chặt răng: “Tự cô ra điều kiện đi, phải làm sao mới rời xa nhà họ Diệp, tránh xa Niên Bách Ngạn?”
“Lời này đáng lý phải để Diệp Ngọc hỏi mới càng thú vị chứ nhỉ, phải không?” Tố Diệp lạnh nhạt nhìn Diệp Ngọc.
Diệp Ngọc cắn chặt môi, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Tiểu Diệp! Thật ra hôm nay mẹ con chị tới không phải để cãi vã với em, chỉ mong em có thể rời xa Bách Ngạn. Trước đây chị đã từng tìm em nói chuyện rồi, điều tốt điều xấu cũng đã khuyên nhủ em không ít. Đối với chị mà nói, cổ phần nhà họ Diệp em muốn lấy bao nhiêu cũng được, chỉ cần em rời xa anh ấy thôi.”
“Con đần độn quá rồi! Cái gì mà cổ phần nhà họ Diệp muốn lấy bao nhiêu cũng được?” Nguyễn Tuyết Mạn kéo cô ta sang một bên, thấp giọng mắng.
“Mẹ! Đó là quyết định của bố, chúng ta không ai ngăn cản được.” Diệp Ngọc hơi cao giọng, quay đầu nhìn Tố Diệp: “Chị chỉ xin em rời xa Bách Ngạn, đừng thân thiết với anh ấy như vậy. Đừng bắt anh ấy đeo thứ gì em mua nữa, đừng có không có việc gì cũng quấn lấy anh ấy nữa, coi như chị cầu xin em có được không?”
Tố Diệp không trả lời ngay, nhưng lại nắm được một thông tin quan trọng, não bộ cũng xoay chuyển nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã rõ ràng. Cô vẫn luôn nghi ngờ cuộc hôn nhân của Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc, nguyên nhân là vì hai người họ lấy nhau xong vẫn ở riêng. Mặc dù trong bữa ăn hôm ấy, nhà họ Diệp đã từng yêu cầu Diệp Ngọc chuyển về tứ hợp viện, nhưng hình như hoàn toàn không thấy Niên Bách Ngạn nhắc tới những chuyện sau đó. Niên Bách Ngạn có lẽ cũng không phải người không có việc gì cũng thích chạy tới căn nhà cũ của họ. Vậy thì cô có thể suy đoán ra, bố cô vì muốn bù đắp cho cô mà bỏ ra một số cổ phần, Niên Bách Ngạn là người quyết định quan trọng của tập đoàn, đương nhiên phải tham dự cuộc trò chuyện đó. Vậy thì, Nguyễn Tuyết Mạn nhìn thấy Niên Bách Ngạn ở nhà họ Diệp cũng là chuyện rất bình thường.
Nghĩ tới đây cô khẽ cười thầm trong lòng, cổ phần ư? Có ma mới thèm!
“Con gái ngốc của tôi ơi, con là vợ danh chính ngôn thuận, sao phải hạ mình, ăn nói nhún nhường với cái loại tiểu tam như nó?” Nguyễn Tuyết Mạn không phải loại người thích ngậm bồ hòn làm ngọt, sau khi kéo Diệp Ngọc ra sau, bà ta như một con gà mái xù lông bảo vệ con mình: “Cô là một đứa con gái tử tế, nếu yêu đương một cách đường hoàng nghiêm túc, thì tôi và bố cô đều giơ hai tay tán đồng, nhưng cô lại không biết xấu hổ đi quyến rũ anh rể mình? Chuyện này đồn ra ngoài cô thấy có dễ nghe không? Đừng nói với tôi cái gì tình yêu đích thực, loại con gái như cô sao có được tình yêu đích thực? Chẳng qua là bám chặt lấy cổ phần nhà họ Diệp thôi. Cô thành công rồi, giờ ông ấy chỉ hận không thể giao hết cổ phần trong tay cho cô rồi, thế nên cô còn ham muốn Niên Bách Ngạn làm gì?”
Tố Diệp không tức giận mà chỉ cười: “Bà cũng nói rồi đấy, tôi là loại con gái ham hư vinh, nhà họ Diệp chỉ ban phát có chút cổ phần như thế đối với tôi sao đủ được? Con gái giỏi giang chẳng bằng có tấm chồng tốt, đạo lý này tôi học từ bà đấy. Niên Bách Ngạn là ai nào? Anh ấy là rể hiền của nhà họ Diệp, là người một tay che trời ở tập đoàn Tinh Thạch. Được anh ấy yêu thương, tôi muốn gì mà chẳng được?” Nói tới đây cô đứng dậy, đi tới trước mặt Diệp Ngọc, ngón tay men dần từ ngực xuống tới cái bụng nhỏ của cô ta: “Cái bụng này của cô e là chẳng phình lên được.”
Diệp Ngọc đập bốp vào tay cô theo phản xạ. Nguyễn Tuyết Mạn sốt sắng, đẩy mạnh tay Tố Diệp ra: “Cô ăn nói linh tinh cái gì vậy?”
Eo Tố Diệp đập trúng góc bàn làm việc, cơn đau lan ra khắp sống lưng, nhưng cũng chẳng bằng nỗi thù hận lan ra từ đôi mắt cô nhìn hai mẹ con họ. Cô vẫn cười lạnh: “Tôi và con gái bà, còn chưa biết ai mang thai đứa con của Niên Bách Ngạn nhanh hơn đâu.”
Sắc mặt Diệp Ngọc càng lúc càng giống bôi sơn trắng.
“Cô… giống hệt mẹ cô, đều là đồ đàn bà ti tiện tận trong cốt tủy! Cô ta chết sớm cũng đáng đời, nếu không cũng sẽ bị đứa con gái hèn hạ của mình làm cho tức chết!” Nguyễn Tuyết Mạn vừa nghe nói cô và Niên Bách Ngạn đã phát sinh quan hệ, ruột gan sôi lên sùng sục, chỉ thẳng vào mũi cô và mắng: “Tôi cảnh cáo cô, lập tức rời khỏi Tinh Thạch và Niên Bách Ngạn, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
“Bà có tư cách gì để cảnh cáo tôi? Dựa vào cái danh phu nhân chủ tịch của bà? Nhưng mà đừng quên, cái danh hão này cũng do bà dùng thủ đoạn mới có được. Ít nhất mẹ tôi yêu quang minh chính đại, còn bà thì sao? Bà có dám thừa nhận mình không dùng một chút thủ đoạn nào không? Nếu tôi là tiểu tam, bà chẳng phải chính là cụ tổ của tiểu tam sao? Luận về thủ đoạn tôi vẫn phải học hỏi bà đấy.” Tố Diệp nghiến răng nghiến lợi. Vì những câu chửi rủa của Nguyễn Tuyết Mạn với mẹ cô, ngọn lửa thù hận trong lòng cũng càng cháy càng mãnh liệt. Cô bước từng bước lại gần bà ta, ánh mắt đủ để giết người.
Diệp Ngọc nhất thời vòng ra trước mặt Nguyễn Tuyết Mạn, hét lên với Tố Diệp: “Không được phép nói mẹ chị như thế!”
“Thật đúng là mẹ nào con nấy, chỉ cho phép con quan phóng hỏa, không cho phép dân thường đốt đèn.” Ngữ khí sắc lạnh của Tố Diệp lướt qua trước mặt Diệp Ngọc, rõ ràng từng câu từng chữ: “Cô cũng biết thương mẹ mình sao? Được, tôi không nói bà ta nữa, nói chuyện của cô, thế nào?”
Diệp Ngọc sững người.
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Nam cường, Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc