Cô không bước lên trước. Nhưng khi cô thấy Mộ Thừa vốn luôn nho nhã dịu dàng lại mất kiềm chế quát to, cô đã hiểu tất cả mọi chuyện. Mộ Thừa yêu Tô Nhiễm, lẽ ra cô phải đoán ra từ sớm. Lần đầu tiên, Mộ Thừa bất ngờ xuất hiện trước nhà cô, lẽ ra cô phải đoán ra chứ. An Tiểu Đóa hít sâu một hơi, đè nén thôi thúc muốn khóc trong lòng. Tất cả dường như diễn ra quá nhanh, Tô Nhiễm gặp chuyện gì, cô không rõ ràng, Mộ Thừa làm sao quen Tô Nhiễm, cô cũng không biết. Cô thấy rất khó chịu, cũng rất ước ao, nhưng cô càng xót xa dáng vẻ hiện tại của Tô Nhiễm.
Mãi lâu sau, Tô Nhiễm mới phản ứng, ánh mắt ngây dại, im lặng nhìn Mộ Thừa ở trước mặt.
“Tiểu Nhiễm, anh là Mộ Thừa. Đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi.” Mộ Thừa thấy cô yên lặng, anh đau đến nát lòng, cố nén lửa giận, anh dịu dàng, cẩn thận vuốt tóc cô, cất giọng thì thầm: “Tiểu Nhiễm, anh xin lỗi, là anh không tốt.”
Khóe miệng Tô Nhiễm giật giật, viền mắt ươn ướt. Cô hoảng hốt như thấy lại bốn năm trước. Khi cô phát điên, đập mạnh đầu mình bị thương, khi cô bị trầm cảm nặng, tuyệt vọng thương tổn bản thân, luôn là người đàn ông này xuất hiện trước mặt cô. Anh dịu dàng, yêu thương nói với cô, Tiểu Nhiễm, mọi chuyện đã qua rồi, anh sẽ ở mãi bên cạnh em.
Bốn năm sau, anh vẫn xuất hiện. Khi cô tổn thương vô tận lần nữa, anh vẫn ở đây, dịu dàng vỗ về cô. Đây là Mộ Thừa. Đây là người đàn ông mà cô không thể không biết ơn.
Thấy đôi mắt cô ngấn nước mải miết nhìn bản thân, Mộ Thừa đau đớn cực hạn. Hình ảnh cô nén nước mắt như một con dao đâm sâu vào tim anh. Tay anh run run chạm vào gò má cô, Mộ Thừa cúi người, đôi môi ấm áp in lên trán cô.
Trong nháy mắt, nụ hôn của Mộ Thừa hạ xuống, An Tiểu Đóa cứng đờ người, rồi xoay mạnh sang chỗ khác. Giây tiếp theo, hai hàng nước mắt lăn dài.
Tô Nhiễm nhắm mắt, hàng mi dài run rẩy như bươm bướm vẫy cánh mềm yếu dưới màn mưa. Giây phút này, cô thật sự rất mệt, rất bất lực. Hơi thở ấm áp của Mộ Thừa giống như một khúc gỗ di động, người sắp chết đuối dường như không còn gì để băn khoăn.
Nước mắt nhạt nhòa bị nụ hôn của Mộ Thừa chặn lại. Rất lâu sau, anh mới buông cô ra, ánh mắt đau xót nhìn cô chăm chú.
Tô Nhiễm chầm chậm mở mắt, đáy mặt cô bất lực như trẻ con nhìn anh. Cuối cùng, cô cũng lên tiếng, giọng điệu cô yên ổn, “Mộ Thừa, dẫn em đi đi. Bất luận nơi nào cũng được.”
“Được, chúng ta đi.” Mộ Thừa không chút suy nghĩ liền đồng ý với yêu cầu của cô, anh bế cô bước ra ngoài.
An Tiểu Đóa nhanh chóng lau khô nước mắt, đi sát theo sau.
Sân bay quốc tế, cổng ra số 2.
Người tới người đi vội vã cất bước.
Tô Nhiễm dựa người vào ghế, bên cạnh cô là vali kéo. Mộ Thừa dẫn Cách Lạc Băng đi làm thủ tục, chỉ còn An Tiểu Đóa ngồi cạnh cô. An Tiểu Đóa nhìn bảng báo bay trên đại sảnh, khẽ nói với Tô Nhiễm, “Cậu suy nghĩ kỹ rồi? Thật sự phải đi sao?”
Bởi vì vội vàng nên Mộ Thừa đặt vé chuyến bay có thể cất cánh sớm nhất. An Tiểu Đóa không những lưu luyến Mộ Thừa, mà cô càng lưu luyến hơn cả chính là Tô Nhiễm và Cách Lạc Băng. Vợ trước của Mộ Thừa – Quý Hâm Dao muốn trở lại bên cạnh anh, không chỉ tự tiện dọn vào nơi anh ở hiện tại, mà còn thường xuyên đến khám bệnh ở bệnh viện để canh chừng Mộ Thừa. Cô ta sợ Mộ Thừa bỏ đi nên càng khoa trương hơn, cứ cách vài giờ lại chạy đến nhà trẻ theo dõi Cách Lạc Băng. Cô bé đương nhiên không thoải mái với người mẹ đột nhiên xuất hiện này. Từ lúc mới sinh ra, cô bé chưa từng gặp mẹ, vốn dĩ không có khái niệm về mẹ, nên mỗi lần nhìn thấy Quý Hâm Dao, cô bé liền sợ hãi. Suốt hai ngày Tô Nhiễm mất tích, An Tiểu Đóa vừa đi tìm cùng Mộ Thừa, vừa giúp Mộ Thừa dỗ dành Cách Lạc Băng. Tiếp xúc thường xuyên nên cô cũng thân với cô bé.
Vì vậy, khi Mộ Thừa đồng ý ngay với yêu cầu của Tô Nhiễm, thì liền dẫn cô bé đến sân bay. Trọn mấy tiếng đồng hồ, Tô Nhiễm im lặng không nói tiếng nào. An Tiểu Đóa nhờ Cách Lạc Băng nên cũng nắm bắt được chút ít tin tức vụn vặt, móc nối chúng với nhau cuối cùng cô cũng hiểu. Hai buổi tối vừa qua, Tô Nhiễm bị Lệ Minh Vũ dẫn đi, bộ dáng cô chật vật như thế này chắc chắn liên quan đến Lệ Minh Vũ.
Thực ra, An Tiểu Đóa chẳng muốn họ quyết định vội vàng như vậy. Tự tiện lánh đến nước khác là một việc làm rất mạo hiểm. Cô không tán thành cách trốn tránh tâm lý này. Hơn nữa, cũng gần đến giờ Quý Hâm Dao đến nhà trẻ đón Cách lạc Băng, cô ta sẽ biết Mộ Thừa dẫn con cùng một người phụ nữ khác rời đi. Cô ta khó mà tưởng tượng mọi chuyện lại thành như thế này.
Tô Nhiễm xoay đầu nhìn cô, không trả lời câu hỏi của cô, nhẹ nhàng lên tiếng, “Tiểu Đóa, mình xin lỗi. Về chuyện của mình và Mộ Thừa…”
“Tiểu Nhiễm, thực ra cậu không cần giải thích với mình.” An Tiểu Đóa cố cười thật tươi, khẽ cất tiếng cắt ngang cô, “Hai ngày nay, Mộ Thừa đi khắp mọi nơi tìm cậu, tìm cậu suốt cả ngày lẫn đêm, anh ấy chưa từng chợp mắt. Thậm chí, anh ấy còn thoái thác vài ca phẫu thuật chỉ để tìm cậu. Vì vậy, mình hiểu hết cả rồi. Anh ấy yêu cậu, rất yêu rất yêu cậu.”
Tô Nhiễm nhìn thấy đau thương mà An Tiểu Đóa đang cố che giấu trong ánh mắt, lòng cô chua xót vô cùng. Quyết định này của cô rất ích kỷ. Vào lúc cô buột miệng thốt ra, cô đã quên An Tiểu Đóa, cô đã quên An Tiểu Đóa thích Mộ Thừa đến nhường nào. Tô Nhiễm hít sâu, ánh mắt kiên quyết khác thường, “Cậu yên tâm, người phải đi cũng chỉ có một mình mình.”
An Tiểu Đóa nghe vậy liền sửng sốt, lắc đầu nguầy nguậy, “Không được không được. Nếu cậu nói như vậy, cậu không được phép bỏ đi.” Hốc mắt cô đỏ hoe, cầm tay Tô Nhiễm, “Tiểu Nhiễm, dù mình không yêu Mộ Thừa, cậu cũng không được làm như vậy. Mình chỉ muốn cậu hạnh phúc, vui vẻ. Yêu Mộ Thừa là chuyện của bản thân mình, không liên quan đến cậu và Mộ Thừa. Dù sao anh ấy cũng không biết mình yêu anh ấy, Tiểu Nhiễm…”
Tô Nhiễm cũng rươm rướm nước mắt, bỗng ôm chầm An Tiểu Đóa, giọng điệu cô run run, “Tiểu Đóa, cậu hãy nghe mình nói, từ đầu đến cuối đều là chuyện của mình. Chiều nay, mình chưa suy nghĩ kỹ, nhưng trên đường đến sân bay mình đã nghĩ rất kỹ rồi. Mình không thể ích kỷ như vậy, không thể xem Mộ Thừa là khúc gỗ di động, anh ấy cần phải có cuộc sống riêng của chính bản thân anh ấy. Trên đời này sẽ có một kiểu người, đi vòng mãi vẫn gặp nhau, nhưng ông trời lại định sẵn hai người chỉ có duyên không phận. Đây chính là mình và Mộ Thừa. Tiểu Đóa, Mộ Thừa là người đàn ông tốt, cậu nhất định phải nắm chắc hạnh phúc của bản thân.”
An Tiểu Đóa lắc đầu nguầy nguậy, đứng dậy nhìn cô, nước mắt lăn dài trên má, “Tiểu Nhiễm, cậu cần gì phải như vậy chứ? Lệ Minh Vũ dựa vào cái gì mà đối xử với cậu như vậy? Anh ta đã có chị cậu, bây giờ lại tới bức bách cậu? Cậu không cần đi, mình đòi lại công bằng cho cậu.”
Tô Nhiễm cười khổ, “Tiểu Đóa, mình bỏ đi không phải vì sợ anh ta. Có lẽ mình không nên trở về. Có những việc mình chỉ muốn quên đi, cho nên mình bỏ đi chỉ vì không muốn vướng mắc vào cuộc sống của anh ta. Mình không muốn liên quan bất cứ chuyện gì với anh ta lần nữa. Như vậy, đối với mình hay Hòa Vy đều không công bằng.”
“Mộ Thừa chắc chắn sẽ không cho cậu đi một mình.” An Tiểu Đóa sốt ruột, nhìn sang quầy đăng ký, Mộ Thừa vẫn chưa quay lại.
Tô Nhiễm cũng nhìn theo, lại cúi đầu lấy vé máy bay từ trong giỏ xách, “Tiểu Đóa, thực ra vừa rồi thừa dịp mọi người kiểm tra hành lý, mình đã lấy vé máy bay, là vé một chiều, đến khác nơi với Mộ Thừa.”
“Cái gì?” An Tiểu Đóa kinh hoảng.
“Mình sắp phải vào cửa an ninh rồi. Tiểu Đóa, nếu cậu còn coi mình là bạn thân thì trước mắt đừng kể chuyện này với mẹ mình. Còn Mộ Thừa…” Tô Nhiễm đứng dậy, kéo vali, khẽ nói, “Chuyển lời dùm mình đến anh ấy, cái mình thiếu anh ấy, kiếp sau nhất định mình sẽ trả lại. Tiểu Đóa, cậu bảo trọng.”
“Tiểu Nhiễm…” An Tiểu Đóa cản trước mặt cô. “Sao cậu có thể làm như vậy? Cậu tính làm gì vậy hả? Đánh du kich? Mình mặc kệ trong lòng cậu Lệ Minh Vũ như thế nào, chí ít cậu làm vậy là không công bằng với Mộ Thừa, cậu có nghĩ đến cảm nhận của anh ấy không? Cậu biết khi cậu yêu cầu anh ấy dẫn cậu đi, ánh mắt anh ấy dịu dàng biết bao, có lẽ đây là việc mà anh ấy muốn làm.”
Tô Nhiễm dừng bước, lẳng lặng nhìn cô, “Bốn năm qua, Mộ Thừa luôn chăm lo cho cuộc sống của mình. Nếu bốn năm trước không có anh ấy, có thể mình đã không còn trên cõi đời này. Là anh ấy, kéo mình dậy từ vực sâu, để mình hiểu ra mình vẫn có thể tiếp tục sống. Nhưng Tiểu Đóa, sẽ có ngày con người phải sống độc lập, mình không thể dựa mãi vào sự quan tâm của anh ấy mà sống. Mình không có cách nào yêu anh ấy, vì mình đã mất hết tư cách để yêu một người. Nếu Mộ Thừa cứ ở mãi bên cạnh mình, anh ấy chỉ có đau khổ vô vàn. Bây giờ mình ra đi là cách báo đáp tốt nhất với anh ấy.”
Mắt An Tiểu Đóa đỏ ngầu, lắc đầu liên tục.
“Tiểu Đóa, mình rất may mắn khi được làm bạn với cậu. Cho nên cậu phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc.” Tô Nhiễm lau nước mắt giúp An Tiểu Đóa, “Mình đi.” Nói xong, cô kéo vali đi đến cửa an ninh.
“Tiểu Nhiễm…” An Tiểu Đóa đứng lặng tại chỗ dõi theo bóng lưng cô, khóc to.
Phía sau lại truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, rồi tiếng quát khẽ vang lên, “Tiểu Nhiễm!”
Tô Nhiễm và An Tiểu Đóa cùng quay đầu lại, thấy vẻ mặt lo lắng, khó hiểu của Mộ Thừa. Anh bước nhanh lên trước, kéo Tô Nhiễm, “Em muốn làm gì? Chúng ta vẫn chưa tới giờ vào cửa an ninh.”
Cách Lạc Băng cũng chạy lại, ngẩng đầu đầy chờ mong nhìn Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm nhìn khuôn mặt lo lắng của Mộ Thừa, khẽ cất tiếng: “Mộ Thừa, em xin lỗi. Thực ra, khi vừa đến sân bay, em đã lén lấy vé trước. Do em kich động, em không thể kéo anh cùng điên với mình.”
Mộ Thừa nghe liền sững sờ, “Em nói cái gì vậy? Em phải biết, anh đã muốn dẫn em đi từ lâu. Tiểu Nhiễm…”
Tô Nhiễm không đợi anh nói xong, liền bước gần lại ôm anh, điềm đạm lên tiếng: “Mộ Thừa, lần này hãy để em đi một mình, được không anh? Chúng ta mãi mãi là bạn tốt của nhau. Nhờ anh giúp em chăm sóc tốt cho Tiểu Đóa.”
“Tiểu Nhiễm…” Mộ Thừa hơi kéo cô ra, nhìn cô, nhấn mạnh từng chữ: “Anh không hiểu em nói gì. Tóm lại, em đến đâu, anh sẽ theo đến đó.”
“Chuyến bay này chỉ còn một chỗ cuối cùng. Mộ Thừa, để em đi một mình. Như vậy em mới thấy yên lòng.” Tô Nhiễm cười dịu dàng, giấu đi bất lực và cay đắng nơi đáy mắt.
“Mẹ Tô Nhiễm, mẹ đừng bỏ ba và Băng Nựu ở lại.” Cách Lạc Băng dường như hiểu ý Tô Nhiễm, khóc nức nở ôm chân cô, giọng nói đầy tội nghiệp.
Mọi người chung quanh không kềm được quay lại nhìn, cảnh này rất dễ khiến người ngoài ngờ vực.
“Băng Nựu, con ngoan ngoãn nghe lời.” Tô Nhiễm ngồi xổm xuống, vuốt tóc cô bé, ánh mắt đau xót, “Mẹ chỉ đi khuây khỏa. Mẹ sẽ mau về thăm con, được không?”
“Con không chịu. Oa oa…” Cách Lạc Băng khóc to.
“Con ngoan, không khóc.” Cô ôm cô bé, lòng cô nhói đau.
Mộ Thừa nhìn cô, rất lâu sau mới mở miệng, “Tiểu Nhiễm, anh đã nói sẽ ở bên cạnh em mãi mãi. Bây giờ em đi cũng không sao. Anh sẽ ngồi chuyến bay khác đến tìm em.”
“Mộ Thừa, tội gì anh phải như vậy? Em sẽ không ở đó lâu. Anh đừng phí sức lực của mình cho em nữa. Suốt mấy năm qua, em biết ơn anh nhiều lắm.” Tô Nhiễm đứng lên, lưu luyến nhìn Băng Nựu rồi lại nhìn An Tiểu Đóa đang khóc bù lu bù loa, cố gắng xoay người rời đi.
Mộ Thừa ở phía sau, đột nhiên hô to, “Tiểu Nhiễm, dù em đi đến nơi nào, anh đều sẽ tìm được em.”
Tô Nhiễm khẽ run, dừng bước nhưng không quay người. Một lát sau, cô bước về cửa an ninh, sau lưng cô truyền đến tiếng khóc nức nở của Băng Nựu.
Khi vali vừa đặt lên băng chuyền an ninh, điện thoại di động chợt đổ chuông. Nhân viên an ninh bên cạnh liền nhắc nhở: “Cô ơi, phiền cô để điện thoại sang bên này kiểm tra.”
“Xin lỗi, vui lòng chờ tôi một chút.” Tô Nhiễm nhìn tên người gọi, vội vàng xách vali xuống. Nhiều người đang xếp hàng đợi qua cửa an ninh nên cô đành bước sang một bên nghe máy.
“Tiểu Nhiễm, tính sao bây giờ? Có chuyện lớn rồi, việc xúc tiến “Midi” vào thị trường gặp trở ngại. Bây giờ, chị mơ màng, không biết phải làm sao mới tốt nữa.” Đầu dây bên kia là Guerlain. Giọng Guerlain nôn nóng thông qua điện thoại truyền đến tai Tô Nhiễm.
“Hả? Guerlain, chị nói gì vậy? Thị trường gặp trở ngại? Chị có ý gì?” Tô Nhiễm cũng ngây ngẩn, kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Tác giả Ân Tầm, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện tình buồn, Truyện Trung Quốc