Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Hào Môn Kinh Mộng 1 – 99 Ngày Làm Cô Dâu » Phần 50

Hào Môn Kinh Mộng 1 – 99 Ngày Làm Cô Dâu

Phần 50

Tiếng khóc của một thính giả từ nơi khác trong điện thoại rất thương tâm, khiến người khác không nỡ lòng cắt ngang. Tô Nhiễm khẽ thở một hơi, vo tờ giấy lại để sang bên rồi quay đầu nhìn DJ, ra hiệu cô ta đừng chen quảng cáo vào.

“Tôi nên làm cái gì bây giờ? Cô Riva, cô nói tôi nên làm cái gì bây giờ?”

Tô Nhiễm lẳng lặng chờ cô ta khóc xong, cô hỏi thăm. Ánh mắt cô lộ vẻ xúc động. Tai họa tình yêu này, cô đã từng nếm trải, vì lẽ đó cô hoàn toàn có thể hiểu rõ nỗi đau này. Hồi lâu sau, cô nhẹ nhàng cất tiếng, “Vậy cô có thể nói tôi biết, cô đã quyết định buông tay chưa?”

“Rồi…” Thính giả nghẹn ngào nói, “Tôi biết anh ta không yêu tôi, anh ta vẫn luôn một mực lừa dối tôi. Tôi không muốn buông cũng phải buông. Tôi, tôi không thể giữ được anh ta nữa rồi.”

Tô Nhiễm than nhẹ, mềm mỏng nói: “Đời người vốn dĩ là một kiểu chấp nhận. Trong tình yêu, mỗi người đều không có khả năng trở lại nguyên vẹn. Khoảnh khắc rút lui nhất định là đau đớn, nhưng bạn phải biết rằng, thời điểm bạn bi thương nhất chính là thời điểm bạn quyết định buông tay. Trên đời này, không có tình yêu nào đòi hỏi bạn phải buông tha tôn nghiêm hay lãng phí bản thân mình. Tình yêu, có thể khiến tâm hồn bạn không còn đúng màu sắc vốn dĩ của nó, khiến bạn bi thương vô bờ, khiến bạn thương tâm rơi lệ, hay có lẽ khiến bạn điên cuồng đố kỵ. Nhưng tình yêu, trước sau vẫn là thứ tình cảm ấm áp nhất, có thể cho bạn hy vọng, có thể cho bạn niềm vui, có thể để tâm tư bạn từ bất an đến an toàn. Nếu bạn không cảm giác được những điều này, nếu không phải như thế này, vậy có nghĩa là bạn đã dùng sai cách để yêu, hoặc là, bạn yêu nhầm người rồi. Thà rằng như vậy, chi bằng bản thân mình hãy tự rút lui.”

“Cô Riva, tôi không biết bản thân mình có thể làm được hay không. Mấy ngày vừa qua, tôi luôn kiềm nén, tôi không biết phải tâm sự với ai, dốc lòng với người nào.”

“Khi người đàn ông bạn yêu quyết định rời xa bạn, dù bạn có kêu trời trách đất thế nào cũng chẳng làm nên chuyện gì. Nhiều năm sau khi nhớ lại việc đã qua này lần nữa, bạn sẽ cảm thấy thực ra lúc đó chỉ là một hồi tu thành chánh quả, thời gian sẽ là phương thuốc hồi sinh tốt nhất dành cho bạn. Đừng dồn ép bản thân bạn quá. Tủi thân, bất đắc dĩ, muốn khóc, những điều này là một phần không thể thiếu trong cuộc đời bạn. Ấm ức thì hãy tìm chỗ dựa tinh thần, bất đắc dĩ thì hãy thuận theo tự nhiên, muốn khóc thì hãy khóc thật lớn. Trên đời này, ngoại trừ bản thân, không còn người nào thật sự hiểu rõ con người bạn.”

Thính giả nức nở, rõ ràng lời nói của Tô Nhiễm khiến lòng cô ta dễ chịu hơn rất nhiều. Cô khuyên bảo đơn giản vài câu rồi cúp máy.

DJ ở bên cạnh nghe cũng cảm động. Cô ta chưa từng nghĩ tác giả bị giới truyền thông đồn thổi là quái dị sẽ kiên trì trấn an người mà mình không quen biết. Cô không như những người khách mời khác chỉ biết động viên hay nói vài lời chỉ có mẽ ngoài. Giọng nói của cô rất nhẹ, mỗi một câu nói đều như xuất phát từ tận đáy lòng, làm rung động đến người khác. Thế nhưng, cô ta biết thính giả đó vĩnh viễn cũng không thấy được hình ảnh của Riva khi nói tới những lời này. Khuôn mặt cô tuy trầm tĩnh nhưng ánh mắt lại bay tới một nơi rất xa, vừa như là đang hồi tưởng, vừa như trải qua rất nhiều sương mù mờ mịt. Dù giọng nói cô có mềm nhẹ hơn nữa cũng có thể khiến người nghe cảm thấy một nỗi buồn man mác.

Khi chương trình sắp kết thúc, Tô Nhiễm khẽ bổ sung thêm một câu, “Hãy quý trọng người vì bạn mà rơi nước mắt, bởi vì chỉ có tình yêu chân chính mới có thể chứa đựng nhiều nước mắt.”

Tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng đệm nhạc, như chất chứa từng gợn sóng rung động…

———————————— hoa lệ phân cách tuyến ————————————

Ngoài đài phát thanh, đêm khuya yên tĩnh vô cùng, những chấm sáng nhỏ lấp lánh lay động trên nền trời.

Màn đêm trải dài bao phủ một chiếc xe lờ mờ sáng ở cách đó không xa. Lần này, trong xe chỉ có một mình Lệ Minh Vũ, anh ngồi ngay vị trí lái xe, ánh đèn leo lét chiếu sáng gương mặt thâm trầm của anh.

Khúc nhạc dương cầm nhẹ nhàng như dòng nước quanh quẩn trong xe, giọng nói Tô Nhiễm thông qua sóng điện từ càng thêm sâu sắc trong vắt. Đêm nay, cô như đang khẽ khàng nỉ non vào tai anh, có chút mệt mỏi, còn có chút đau buồn mờ mịt chảy vào lòng anh.

Lệ Minh Vũ thoáng chỉnh âm lượng lớn hơn. Giọng nói của cô và âm nhạc hòa trộn vào nhau, kỳ ảo mà sâu xa…

“Đời người vốn dĩ là một kiểu chấp nhận. Trong tình yêu, mỗi người đều không có khả năng trở lại nguyên vẹn. Khoảnh khắc rút lui nhất định là đau đớn, nhưng bạn phải biết rằng, thời điểm bạn bi thương nhất chính là thời điểm bạn quyết định buông tay. Trên đời này, không có tình yêu nào đòi hỏi bạn phải buông tha tôn nghiêm hay lãng phí bản thân mình. Tình yêu, có thể khiến tâm hồn bạn không còn đúng màu sắc vốn dĩ của nó, khiến bạn bi thương vô bờ, khiến bạn thương tâm rơi lệ, hay có lẽ khiến bạn điên cuồng đố kỵ. Nhưng tình yêu, trước sau vẫn là thứ tình cảm ấm áp nhất, có thể cho bạn hy vọng, có thể cho bạn niềm vui, có thể để tâm tư bạn từ bất an đến an toàn. Nếu bạn không cảm giác được những điều này, nếu không phải như thế này, vậy có nghĩa là bạn đã dùng sai cách để yêu, hoặc là, bạn yêu nhầm người rồi. Thà rằng như vậy, chi bằng bản thân mình hãy tự rút lui.”

Lông mày anh tuấn vô thức cau chặt, nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh đột nhiên bị những lời nói này va chạm mạnh mẽ, ánh mắt u tối dường như cũng chứa chan cảm xúc khó nói thành lời. Anh nhắm mắt dựa cả người vào xe, lặng lẽ nghe giọng nói của cô qua sóng điện từ. Trong đầu anh, lơ đãng hiện lên hình ảnh bốn năm trước…

“Tôi sẽ phái luật sư tới liên lạc với em về chuyện này.”

“Không cần, tôi không cần gì cả, một người đã từng trong tình yêu ngay cả tôn nghiêm cũng có thể mặc kệ, vậy còn gì không thể vứt bỏ? Nói với Hòa Vy rằng, căn biệt thự này tôi trả lại chị ấy, từ nay trở đi, phàm là những gì của chị ấy, tôi đều không cần.”

Ánh mắt của cô bi thương mà tuyệt vọng, như là cánh bướm vô tâm lao vào sa mạc, rồi bị bão cát tàn nhẫn cuốn đi đôi cánh bay lượn, chỉ còn biết giãy dụa di chuyển từng bước một.

Không biết qua bao lâu, Lệ Minh Vũ chợt mở mắt ra, đài phát thanh sớm đã đổi thành quảng cáo, chương trình cũng kết thúc.

Vẻ mặt anh khôi phục về trầm tĩnh như mọi khi, anh đảo mắt, lại thấy Tô Nhiễm đi ra từ đài phát thanh. Dường như cô từ chối xe đưa rước mà đài phát thanh sắp xếp sẵn, một mình cô bước đi dưới ánh đèn đường.

Lệ Minh Vũ không hề do dự khởi động xe. Anh đợi cô đi một đoạn không xa rồi mới chạy theo, im hơi lặng tiếng mà theo sát phía sau cô.

Đèn đường đổ dài bóng Tô Nhiễm. Cô đi rất chậm, hệt như đang tận hưởng sinh khí của màn đêm, lại càng như đang cùng đêm tối chia sẻ nỗi lòng cô đơn trống trãi. Anh không biết lúc này Tô Nhiễm suy nghĩ điều gì, chỉ là bóng lưng nhu mì của cô khiến anh vô cớ nghẹt thở.

Lệ Minh Vũ chậm rãi lái xe theo sau. Nơi ghế phụ trong xe, bày ra một quyển “Hào môn kinh mộng”…

Mây đen che khuất ánh trăng, bóng dáng của cô sáng loang lổ trên tủ kính của những cửa hàng ven đường. Lệ Minh Vũ chăm chú nhìn bóng lưng cô, quẹo theo sang một con đường khác. Nhưng khi đang rẽ ngoặt, một chiếc xe MPV khác chạy lướt qua cạnh anh, hướng về phía Tô Nhiễm…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất