Do Tiêu Diệp Lỗi có khả năng nên anh được khá nhiều cổ đông ủng hộ. Gần đây, Hoà Quân Hạo cũng đến Hoà thị làm việc. Nhưng cổ đông lại đứng theo phe Tiêu Diệp Lỗi, tích cực hỗ trợ anh cải tổ toàn bộ tập đoàn, Hoà Quân Hạo phản đối kịch liệt việc giảm biên chế, phản đối hành động tự bảo vệ mình mà mặc kệ mọi người kiểu này của Hoà thị. Dĩ nhiên cũng có số ít cổ đông ủng hộ Hoà Quân Hạo. Vì thế ban giám đốc lại chia thành hai phe. Mỗi lần họp đều không ngừng tranh chấp.
Chín giờ sáng nay, Hoà thị lại bắt đầu cuộc họp cổ đông của tuần này. Vị trí ghế chủ tịch vẫn trống không. Tiêu Diệp Lỗi và Hoà Quân Hạo ngồi hai bên trái phải bàn họp như đại diện cho sự đối lập.
Thư ký phát tài liệu cho mọi người. Tiêu Diệp Lỗi bắt đầu trình bày quan điểm của bản thân. Anh đề xuất kế hoạch điều tiết tổng thể Hoà thị, phục vụ cho mục đích cải cách của anh.
Hoà Quân Hạo nhìn lướt qua tài liệu, anh cau mày, đặt nó sang bên.
Tiêu Diệp Lỗi trông thấy vẻ mặt của Hoà Quân Hạo, khoé miệng anh xếch lên mỉa mai. Trong mắt anh, Hoà Quân Hạo chỉ là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, chẳng biết tí gì về kinh doanh. Muốn đấu với anh, kết cục chỉ có bị đuổi khỏi ban giám đốc mà thôi.
Tiêu Diệp Lỗi từ tốn khép tài liệu, anh hắng giọng. Hôm nay, anh xuất hiện nghiêm túc với dáng vẻ của một thương nhân. Comple trên người anh che mất hoàn toàn bóng dáng cao ngạo bốc đồng của ngày xưa, tạo nên vẻ thâm trầm chững chạc.
Tiêu Diệp Lỗi vừa đứng dậy định nói chuyện, cửa phòng họp lại bất thình lỉnh mở toang. Các cổ đông đều bất ngờ, Tiêu Diệp Lỗi cũng đưa mắt nhìn, còn Hoà Quân Hạo lại vui sướng reo lên…
“Chị hai, chị ba!”
Người đi vào phòng họp không phải ai khác ngoài Hoà Vy và Tô Nhiễm.
Hoà Vy gật đầu với Hoà Quân Hạo, cô nhìn thoáng qua Tiêu Diệp Lỗi. Tiêu Diệp Lỗi hơi ngớ người, rồi mau chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nhếch mép cười với Hoà Vy, “Chào mừng cô quay về.”
“Chào mừng thật chứ?” Hoà Vy cười nhạt, đi tới chính giữa bàn họp, cô nói lớn, “Tôi còn chưa tới, mà ở đây đã có người sốt ruột rồi.”
Các cổ đông đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt họ phơn phớt ngượng ngùng.
Tiêu Diệp Lỗi cười khinh khỉnh. Nhìn đến Tô Nhiễm, ánh mắt anh lại tràn đầy trìu mến…
“Sao cô lại tới đây?”
Tô Nhiễm không biết đối mặt với Tiêu Diệp Lỗi như thế nào. Từ lúc bước vào đây, cô đã cảm thấy Tiêu Diệp Lỗi thay đổi. Đôi mắt anh xa lạ sâu xa, cô nhìn không hiểu. Anh không còn là Tiêu Diệp Lỗi mà cô biết trước đây. Một Tiêu Diệp Lỗi kiêu ngạo, tính cách ngay thẳng, có gì nói đó đã biến mất.
Các cổ đông cũng hiếu kỳ nhìn Tô Nhiễm, có lẽ họ không ngờ cô lại đến đây.
Hoà Vy ngồi xuống ghế chủ tịch, “Hẳn mọi người ở đây đều biết Tô Nhiễm. Tô Nhiễm có cổ phần của Hoà thị nên từ hôm nay cô ấy cũng là thành viên trong ban giám đốc, có quyền tham gia mọi cuộc họp, càng có quyền đề xuất ý kiến phát triển Hoà thị.”
Hoà Quân Hạo vỗ tay tỏ ý chào đón Tô Nhiễm, các cổ đông cũng vỗ tay theo.
“Chị ba, chị ngồi đây này.” Anh chủ động nhường chỗ của mình cho Tô Nhiễm, cười khúc khích gọi cô.
Tô Nhiễm gật đầu, đi qua.
Tiêu Diệp Lỗi cũng cong môi cười, ngồi xuống.
“Được rồi, mọi người tiếp tục đề tài ban nãy đi.” Hoà Vy nói thản nhiên.
Thư ký đặt tài liệu trước mặt Hoà Vy và Tô Nhiễm.
Tiêu Diệp Lỗi tiếp tục nói. Anh bày tỏ quan điểm muốn tổ chức lại Hoà thị. Tô Nhiễm hồ nghi nhìn Tiêu Diệp Lỗi, “Diệp Lỗi, làm vậy chẳng phải là giảm biên chế ư?”
“Đúng thế.” Tiêu Diệp Lỗi đặt kế hoạch xuống bàn, anh gõ nhẹ lên đó, “Giảm biên chế mới giảm được chi phí của Hoà thị xuống mức thấp nhất. Lọc máu biến chất, thế máu mới để kich hoạt tài năng. Đây là cách tốt nhất để vượt qua khó khăn.”
Đôi lông mày của Tô Nhiễm cau lại.
Hoà Vy mỉm cười, nhìn cổ đông, “Ý kiến của mọi người thì sao?”
Các cổ đông đều phát biểu ý kiến, chia thành hai phe khác nhau. Đại da số cổ đông đều đồng tình với Tiêu Diệp Lỗi.
“Quân Hạo, cậu nghĩ thế nào?” Hoà Vy nhìn Hoà Quân Hạo.
Hoà Quân Hạo lắc đầu, “Em không tán thành ý kiến này. Anh ta muốn đuổi hết nhân viên gạo cội trong Hoà thị. Họ là những người đã theo Hoà thị từ ngày đầu tiên. Họ làm việc cẩn trọng thì có gì sai?”
“Cậu sai rồi! Tuy nhân viên gạo cội có thể đại diện cho văn hoá công ty, nhưng có một số người lại cậy làm lâu năm nên lên mặt, họ không cố gắng đúng với cương vị của mình, cứ thảnh thơi ngồi chơi chờ về hưu. Kiểu nhân viên này hãy thẳng tay sa thải, còn hơn lãng phí vị trí đó của những người có khả năng.”
Đông đảo cổ đông đều xôn xao nhiều ý kiến trái chiều.
Tô Nhiễm khép lại tài liệu, cô nhìn Tiêu Diệp Lỗi, “Nói theo lời cậu cũng không phải vô lý. Thế nhưng tôi thấy những người cậu muốn sa thải đều đứng đầu các phòng ban. Họ làm việc nhiều năm trong Hoà thị, lãnh đạo phần lớn nhân viên, cấp dưới chỉ nghe ý kiến của họ mà thôi. Một mai cậu đụng đến những nguyên lão này, cấp dưới của họ sẽ bỏ đi. Hoà thị lại mang tiếng xấu. Hơn nữa, việc giảm biên chế hàng loạt rất dễ bị báo chí lên án. Người ngoài nhìn vào sẽ phỏng đoán Hoà thị có vấn đề, làm vậy không chỉ không cứu Hoà thị mà còn khiến Hoà thị hoàn toàn suy sụp.”
Tiêu Diệp Lỗi nheo mắt nhìn Tô Nhiễm. Anh không ngờ Tô Nhiễm nhạy bén vậy.
“Cô ba, cô vừa tới đã nói rõ ràng đâu ra đấy. Chẳng lẽ cô có diệu kế cứu Hoà thị?” Một cổ đông nó giọng khiêu khích.
Tô Nhiễm lặng thinh chốc lát.
Hoà Vy ngồi ngay ghế chủ tịch lên tiếng…
“Đây cũng là nguyên nhân dẫn Tô Nhiễm đến tham dự cuộc họp ngày hôm nay. Tô Nhiễm đã tìm được cách cứu vãn Hoà thị.”
Các cổ đông nhìn nhau, xì xầm bàn tán không ngừng. Tiêu Diệp Lỗi cũng chẳng bất ngờ, anh trầm mặc nhìn Tô Nhiễm.
Hoà Quân Hạo hài lòng nhìn Tô Nhiễm, “Chị ba, chị có cách thật ư? Cách gì vậy? Chị hãy nói ra cho mọi người cùng bàn bạc.”
Tô Nhiễm quét mắt khắp các cổ đông. Có người mang thần sắc lo lắng, có người hờ hững, cũng có người mỉa mai cô. Tuy cô chưa từng tiếp xúc với việc kinh doanh nhưng cô hiểu ý Hoà Vy. Cô cũng như Hoà Vy đều bị dồn vào ngõ cụt, dù thế nào cũng phải dốc hết khả năng.
Cô nhìn các cổ đông, cất giọng kiên định, “ ‘Đào Tuý’ có thể cứu Hoà thị, tôi sẽ làm nó sống lại.”
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Tác giả Ân Tầm, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện tình buồn, Truyện Trung Quốc