– Mày bỏ bạn mày ở đây một mình rồi đi hú hí với đứa khác. Mày chua lắm Minh ạ.
– Đứa bạn tao thôi mà. Gì mà đi hú hí.
– Còn không à? 2 Đứa bay còn ngồi ôm nhau sát rạt nữa. Tao bảo ở lại chơi với tao một chút thì không chịu. Tưởng mày khác với những đứa khác, ai ngờ toàn là một lũ vì gái bỏ bạn.
– Mày nói gì nặng lời vậy Thy. Đó là đứa bạn hồi học cấp 3 với tao mà. Nó vừa đi du học về nên hẹn gặp tao thôi.
– Vậy sao mày không nói là đi chơi với bạn mà phải bảo là đi có việc?
– Tao nói liệu mày có cho tao đi không. Thôi, ăn mận đi. Tao có mua mận cho mày đó.
– Bồ cũ của mày hả? Chúng mày đi xe tình tứ lắm mà?
– Sao mày biết được. Mày theo dõi tao à?
– Linh thấy. Còn thấy mày với con bé đó đi vô quán cafe rồi chụp ảnh với nhau nữa.
– Ui dào. Mày nghe lời nó nói làm chi. Mà sao mày hỏi nhiều thế. Bộ… mày ghen à. – Em nham nhở…
– Ghen cái đầu mày á. Tao bực là bực chuyện mày lừa tao bỏ tao đi chơi một mình. Tao nằm trong này buồn lắm, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào cái ipad. Mấy đứa trong lớp thì có việc hết. Còn mình mày, mày cũng bỏ tao đi nữa hả Minh?
– Tao bảo gọi thằng chồng mày về thì không chịu nghe.
– Chồng tao đi diễn, bận việc. Gọi về thì lỡ chuyện mất. Tội ảnh.
– Thế mày éo thấy tội tao hả? Tao là bạn thân mày đấy.
– Tội chưa xử đấy. Đi rửa mận cho bà ăn nhanh lên.
– Mày mẹ tao rồi. – Em cằn nhằn…
– Nói nhiều. Nhanh đi.
Em vào phòng vệ sinh rửa mấy trái mận rồi mang ra gọt, em với Thy vừa ăn vừa nói chuyện. Thy bảo ngày mai sẽ ra viện, bảo em nói với bác gái. Em thấy ở trong này nhiều cũng không tốt cho nó. Chuyện này chắc để tối em gặp bác gái sẽ nói. Nó không dám xin vì đã biết trước dù có xin thì câu trả lời là không.
– Con bé đó ở đâu?
– Ngày xưa nó ở đây. Giờ gia đình chuyển ra Hà Nội rồi.
– Học cùng mày thời cấp 3 à?
– Ừm!
– Hôm nay mày lạ lắm. – Thy vừa nhai miếng mận vừa nói…
Chỉ chưa đầy một ngày, cả 2 người con gái đều nói em lạ lắm. Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình nữa. Nếu như ở Linh đó là tính cách, con người của em trưởng thành hơn trước thì với Thy đó là gì? Em với nó tiếp xúc hàng ngày, nó ở cùng em còn nhiều hơn em ở nhà. Điều này khiến em thực sự tò mò…
– Tao sao lạ?
– Tao không biết nhưng hôm nay mày lạ lắm. Tao có cảm giác như vậy.
Đôi khi con gái thật sự khó hiểu.
Chừng khoảng 5h thì My tới. Cô ấy nhìn em cười rồi mang một bịch đồ ăn để trên bàn. Nhìn cách My lấy tô cháo ra rồi dọn đống vỏ mận khi nãy vừa nhẹ nhàng, từ tốn nhưng rất gọn ghẽ. My giục Thy ăn cháo. Nó ăn đâu được hơn một nửa rồi bỏ phí ở đó không ăn nữa. Cầm nắm thuốc trên tay chưa uống đã kêu đắng. Thy là vậy, bướng bỉnh nhưng cũng có lúc rất nhõng nhẽo.
Tuy mới là lần thứ 2 tiếp xúc với My nhưng em rất có thiện cảm với cô bé này. Không chỉ là nụ cười mà còn là cách My chăm sóc người thân, rất nhẹ nhàng và tinh tế. Không như cô em bướng bỉnh Linh, Thy mang lại cho người đối diện cảm giác ấm áp và bình yên, nhất là lúc cô ấy cười.
– Thôi em ở lại chơi với Thy nha My. Anh về nhà có chút chuyện.
– Lại đi hẹn hò nữa hửm? Tối có vô không?
– Chắc tối tao vô. Khoảng 8 – 9h gì đó.
– Ừm. Vô nhớ mua cho tao bịch sinh tố nha.
– Mua cho em nữa nha. – Tiếng nói phát ra từ phía cửa. Là của Linh…
– Tối anh vô muộn đấy. Em có đợi được không?
– Em với chị My ở lại đây mà. Anh cứ mua đi. Tối nay chúng ta mở party.
– Được rồi. Có gì anh gọi điện. À mà anh chưa xử tội em đâu nhé.
– Tội gì cơ? – Linh giả nai…
– Nói xấu anh trước mặt Thy. Nhớ đấy.
– Anh thì tốt đẹp đấy. Thôi đi đi. Tối nhớ đến đấy.
Em chào tạm biệt 3 người rồi bước ra cửa. Trời cũng nhá nhem tối rồi. Em hẹn Linh lúc 7h. Giờ về điểm danh rồi đi là vừa kịp. Khoảng 9h mua đồ vô bệnh viện là xong. Lên kế hoạch rồi thì cứ thế thực hiện thôi. Còn câu hỏi của Linh…
7h tối, em đã có mặt tại nhà Linh. Trời đêm ở phố núi hơi lạnh nên cách ăn mặc của Linh cũng có phần kín đáo hơn hồi trưa. Quần jean, áo khoác, giầy thể thao và một chiếc khăn quàng cổ. Nhìn Linh rất năng động và trẻ trung.
– Em ăn tối chưa?
– Chưa. Mình đi ăn pizza đi anh. Em thèm pizza.
– Ừm! Vậy thì đi.
Linh ngồi lên xe và ôm sát người em, tay cho vào túi áo còn cằm thì tựa hẳn trên vai, miệng thì đang hát vu vơ một bài nào đó em nghe không rõ. Trông chúng em lúc này nếu có người nhìn vào chẳng khác gì một cặp đang yêu nhau. Tình tứ và cực kỳ lãng mạn…
Một bánh pizza và hai ly pepsi. Đó là thực đơn của buổi tối hôm nay. Em và Linh vừa ăn vừa nói chuyện mặc nhiên không ai đề cập tới chuyện hồi trưa. Cả hai đều biết rằng một buổi chiều là quá ít để suy nghĩ tiếp tục hay không một mối tình đây sóng gió này. Có lẽ trước khi về em sẽ nói cho Linh nghe quyết định của em. Còn bây giờ, hãy tận hưởng cái đã.
Bar chính là điểm đến tiếp theo. Linh muốn có một chút hơi men trước khi rời khỏi thành phố vào sáng mai. Một ý kiến không tồi, rượu, bia sẽ làm con người mạnh dạn hơn và mọi chuyện sẽ dễ dàng đối với cả em và Linh. Vài lon ken, một cây shisa, đĩa hoa quả. Linh bắt em không được uống nhiều vì còn lái xe trong khi cô ấy uống từ lon này tới lon khác. Cô ấy uống nhiều đến nỗi anh chàng phục vụ phải nhìn với ánh mắt kinh ngạc. Em hiểu tính Linh, nếu Linh muốn say hãy để cho cô ấy say. Bởi vì khi say con người ta mới sống thật với bản thân mình nhất.
Đến lon thứ 7, em thấy Linh có vẻ đã say nên khuyên cô ấy đừng uống nữa. Gọi tính tiền rồi dìu cô ấy ra ngoài lấy xe. Lúc này đã hơn 10h đêm, điện thoại của em kêu liên tục, khỏi cần nói chắc mọi người cũng biết đó là ai. Chắc đêm nay em lại để cô ấy leo cây nữa rồi…
– Chở em ra công viên đi.
– Em say rồi mà. Về nghỉ mai còn đi.
– Không. Em chưa say đâu. Em còn chưa nghe anh trả lời sao có thể về được.
Em ghé một tiệm tạp hóa mua cho Linh chai nước rồi chở cô ấy vào công viên. Tu một phát hơn nửa chai, Linh nằm xuống gối đầu lên đùi em bắt đầu thủ thỉ:
“Sang bên kia, em nhớ anh nhiều lắm. Muốn về thăm anh nhưng bố mẹ không cho. Bắt em quên anh và lo học. Em cũng thử yêu vài lần nhưng không ai được như anh hết.”
“Anh vô tâm lắm anh biết không. Em bên đó vẫn ngóng tin anh nhưng dường như anh quên em nhanh lắm. Anh cứ cười đùa, chơi bời với đám bạn. Đừng tưởng em không biết anh làm gì. Cô nói cho em biết hết đấy. Em về lần này là để xác định lại tình cảm với anh. Nếu còn yêu em thì chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, như xưa được không anh?”
Em thở dài nghe những lời nói nhẹ như bông đang rót vào tai em nhưng sao cảm thấy lòng nặng trĩu. Biết nói sao đây? Trong ba năm qua chắc chắn em không quên được Linh nhưng lần gặp nhau lại mang đến cho em vô số những thắc mắc. Em vuốt mái tóc của Linh rồi nói…
“Nếu anh không đồng ý?”
Cô ấy chỉ cười…
“Đó là sự lựa chọn của anh. Anh nghĩ mình không nên tiếp tục mối tình này. Cả anh và em đều mệt mỏi. Hãy là bạn đi. Có khi chúng ta sẽ vui vẻ hơn”
“Vì cô ấy sao?”
“Ai cơ?”
“Thy – Người con gái tên Thy đó”
“Sao em biết cô ấy”
“Em đã nói anh làm gì cũng không thể nào qua mắt được em mà.”
“Không. Thy là bạn thân của anh. Không phải lý do vì cô ấy”
“Vậy sao?”
“Ừm”
“Vậy nếu không yêu được chúng ta hãy làm bạn vậy. Tuy nhiên em có thể yêu cầu anh một việc này được không?”
“Chuyện gì. Nếu làm được anh nhất định sẽ làm cho em”
“Làm người yêu của em nốt đêm nay nhé. Mai chúng ta sẽ là bạn”
Linh víu đầu em xuống đặt lên môi một nụ hôn ngọt ngào. Một lúc sau cô ấy đứng dậy và nắm lấy tay em rồi bảo…
“Đi anh”
Khách sạn X là bến đỗ cuối cùng của buổi tối hôm nay. Cái hơi mát từ máy lạnh tỏa ra làm tan biến mọi mệt mỏi. Em quăng người nằm phịch xuống giường… Bấy giờ em mới để ý sắc mặt của Linh, chất men làm má cô ấy ửng hồng trông thật xinh đẹp và gợi tình.
“Em đi tắm cái đã. Anh đi không?”
“Thôi. Hồi nãy anh tắm rồi, em đi đi”
Linh mỉm cười rồi cởi cái áo khoác ngoài ra. Như chưa vừa lòng, cô ấy cơi luôn cả chiếc quần jean đang mặc. Lúc này trên người Linh chỉ còn cái áo sơ mi màu trắng không đủ để che đi cái quần chíp hồng chấm bi kia.
“Anh không vào tắm cùng em thật chứ?”
Em vẫn lắc đầu…
Linh bước vào phòng tắm còn em đứng dậy mở một chai nước pepsi ra uống. Tiện thể nhắn cho mẹ một cái tin báo là đêm nay không về. Còn Thy, chắc tao đành phải xin lỗi mày sau vậy.
Khoảng 10 phút sau, Linh bước ra với chỉ một cái khăn tắm quấn trên người. Lại gần em ngồi xuống đưa cho em một cái khăn. Biết ý, em ngồi lau tóc cho cô ấy rồi đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt. Lúc sau đi ra đã thấy Linh nằm trên giường đi ngủ.
Tiến lại gần, hương thơm từ cơ thể cô ấy làm cho phần con trong người em trỗi dậy. Nhẹ nhàng trườn lên, hôn lên cái gáy trắng muốt mịn màng, Linh nhìn vào mắt em đắm đuối rồi hôn em một cách mãnh liệt. Hơi thở của hai đứa nóng dần lên và…
“Mai mấy giờ em bay?”
“9H anh ạ. Mai ra tiễn em chứ”
“Chắc chắn là vậy rồi.”
“Sau này có dịp nào rỗi nhớ ra Hà Nội thăm em”
“Ừm”
Sau đó em ôm cô ấy chìm vào giấc ngủ. Sáng mai chúng ta sẽ là bạn của nhau Linh nhé…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện