Chống cái chân chống xuống. Chị của Linh xách theo một bịch gì đó bước vào bên trong. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu hồng đỏ, đi giày búp bê, đội một chiếc mũ rộng vành, tóc xõa dài trông giống một tiểu thư. Đúng mẫu người em thích.
Em nhẹ nhàng bám theo sau. Đến cửa phòng thì thấy mẹ Thy ra đón. Từ lúc ở bãi đậu xe, em chưa nhìn thấy mặt cô ấy. Giờ làm cách nào để vào được phòng nhỉ? Suy nghĩ một hồi, em chạy ra ngoài tiệm bánh gần đó mua mộtcái bánh kem – loại bánh mà Thy rất thích ăn mang vô. Thế là có cái cớ để vô xem mặt gái rồi…
– Ủa! Có chuyện gì mà quay lại thế con?
– Dạ. Hồi nãy Thy bảo thèm bánh kem nên cháu chạy ra ngoài kia mua cho nó.
– Vậy hả. Để vào trong đi. Con bé này thật là.
– Ủa ai đây vậy cô?
Lúc này em đã nhìn thấy được mặt chị của Linh. Phải nói thế nào nhỉ. Nếu Nguyễn Du ngày xưa tả Thúy Kiều như thế nào thì cô gái đứng trước mặt em cũng mang cái vẻ đẹp đó (đối với em nhé. Còn các bác sao em mặc kệ)
– Đây là My. Cháu bác. Con Thy không nói gì với con à?
– Dạ không. Thy có nói với cháu là nó có người chị em xinh đẹp như thế này đâu? – Em cười nhìn My…
– Em chào anh. Em tên My. Em họ chị Thy. Chắc anh tên là Minh nhỉ?
Nhan sắc của My đã làm em cảm thấy nôn nao nhưng điểm ấn tượng nhất chính là nụ cười của cô gái ấy. Khác với Linh với nụ cười tỏa nắng đặc trưng (các bác cứ tưởng tượng DJ Tit cười thế nào thì Linh cười y chang vậy: Beaty:) Còn My thì mang lại cho người đối diện cảm thấy ấm áp (Thực sự em không biết phải miêu tả thế nào nữa) Em bị đơ mất vài giây.
– Ừ! Anh tên Minh. Sao em biết tên anh vậy.
– Chị Thy với bé Linh có kể với em là có một anh bạn thân bị gay. Em thấy anh mua bánh cho chị ấy thì đoán vậy thôi.
Khi nghe em ấy nhắc đến từ gay thì mặt mình…
– Ấy chết. Em xin lỗi. Em lỡ lời. Mong anh thông cảm.
– Em… em đừng nghe nó nói bậy. Anh là trai thẳng, không phải bị gay đâu.
– Con Thy nó chọc đấy. Con đừng để ý nha Minh. Tính nó xưa nay đâu phải con không hiểu. – Mẹ Thy thấy em vào thế bí nên giải vây.
– Bác thật là number one. – Em nghĩ thầm trong đầu…
– Vậy thôi. Cháu xin phép về trước. Thy dậy bác cho nó ăn bánh dùm cháu với nha…
– Anh về nha My.
My gật đầu chào em. Lại cười, cô bé cười tim em lại xao xuyến nhưng em chắc rằng đây không phải là cảm giác say nắng. Em đang say Linh mà, con người đâu thế một say nắng 2 người cùng một lúc được cơ chứ.
Gạt bỏ hết những suy nghĩ trong đầu. Em chạy qua chỗ thằng bạn. Hôm qua con Thy bị chuyện nên không qua sinh nhật nó được. Nó cứ cà ràm hoài điếc cả tai. Đến khi nghe Thy bị rắn cắn thì đòi vô thăm. Em phải nói là Thy đang cần nghỉ ngơi có gì để tối em dẫn nó vào thăm. Nói chuyện một lúc, hai thằng thấy chán thế là kéo nhau sang quán net thằng Huy làm ván LOL…
Đến quán gặp ngay thằng nhóc em Linh. Biết tính em ếu chọc nó nữa vào ngồi coi nó chơi. Nó vừa đánh vừa nhìn em như sinh vật lạ (Chắc còn nhớ vụ em bắt nạt hôm trước) Em mua cho nó chai pepsi rồi ngồi chỉ nó đánh. Con nít chóng quên, chỉ một lát sau em với nó đã thân nhau, nó bảo khi nào rảnh chỉ nó chơi game với rồi còn gọi em là sư phụ nữa. Vậy là chỉ cần 1 chai pepsi, vài lời nói ngọt, em đã có một gián điệp tuyệt vời trong nhà Linh.
Trưa nay, bố mẹ em đi đám cưới nên em cũng lười không muốn về nhà ăn cơm. Lại ở nhà thằng Huy ăn chực. Bố mẹ nó cứ hỏi em có người yêu chưa, dạo này học hành thế nào rồi hỏi cả con Thy bị rắn cắn ra sao, đã khỏe chưa. Bố nó làm bên hình sự, ngồi ăn cơm mà em cứ tưởng tượng như đang bị hỏi cung ấy. Cũng may được thằng bạn đỡ lời chứ không cũng mệt.
Chiều rảnh chẳng làm gì ngồi vọc điện thoại, thấy cái số của Linh (mới chôm hôm qua) nên gọi thử xem tình hình sáng nay thi như thế nào, tiện thể chém gió với em nó tí.
– Alo. Linh hả?
– Dạ vâng! Linh nghe. Cho hỏi ai vậy ạ?
– Anh Minh nè. Minh bạn chị Thy.
– Ủa. Anh Minh hả? Sao anh có số em vậy? Có chuyện gì không anh?
– Hôm qua anh xin số Thy gọi cho em đấy thôi. Sáng nay thi thế nào, làm được bài không?
– Làm được hết anh. Chắc đậu rồi anh ạ.
– Vậy hả? Chúc mừng em nha. Chiều nay rảnh không? Đi thăm Thy với anh.
– Chiều nay em có hẹn rồi. Để tối em thăm chị ấy cũng được.
– Có hẹn rồi hả. – Em thoáng buồn – Ừm! Tiếc quá anh muốn hỏi thêm chút chuyện về Thy.
– Chuyện gì cơ?
– Chuyện thời cấp 3 ấy. Anh muốn hiểu rõ nó hơn.
– Vậy để khi nào rảnh em kể cho nghe…
– Ừm! Vậy ha. Thôi em làm gì thì làm đi.
– Dạ. Pp anh.
Em cúp máy. Cái bảo là hiểu rõ hơn về Thy thực ra chỉ là cái cớ. Thy còn cái đếch gì mà em không hiểu nữa. Công nhận Linh dễ dụ thật, bảo như thế mà vẫn tin. Bật cười, em lại nghĩ thật ra lừa gái đâu có khó (hồi đó em còn ngây thơ nên nhầm)
Chiều đó, em có trận đá bóng với mấy thanh niên khu phố khác. ĐM chúng nó chơi rắn vcl, vào bóng như đúng rồi ấy. Trận đó chúng em thắng nhưng cái giá phải trả là chân mấy thằng bên em đứa nào cũng sưng với u tè le. Kiểu này chắc hết cả tuần cũng không đá được mất. Thắng được vài chai nước với tiền sân thôi mà trả giá đắt quá. LỖ…
Về nhà, tăm rửa sạch sẽ, đang ngồi ăn cơm với bố mẹ thì điện thoại reo. Là Thy gọi:
– Nghe em yêu.
– Tí có vô thăm tao không?
– Thăm buổi sáng rồi con chi?
– Tí vô nữa đi. Tao ở một mình buồn lắm…
– Em với mẹ mày đâu?
– Về hết rồi. 9h mới vô lại.
– Ừ. Vậy tí tao vô.
– Vậy tí mua dùm tao bịch chè bưởi nha.
– Mày ốm mà sao ăn nhiều thế. Tí tao mua cho.
– Thank thằng bạn nhé.
Em cúp máy rồi tiếp tục ăn cơm. Bố mẹ đang coi phim thì quay sang hỏi em…
– Con Thy gọi hả?
– Dạ. Tí con vô viện thăm nó.
– Mày với nó có gì chưa?
– Có gì là gì? – Em giật mình…
– Tao thấy mày với nó suốt ngày dính lấy nhau. 2 Đứa yêu nhau đến đâu rồi?
– Con với nó chỉ là bạn. Yêu đương gì ở đây.
– Con Thy nó được đấy. Cẩn thận kẻo để mất. Tao chấm nó làm con dâu trong nhà rồi đấy. Mày cũng lo học cho xong rồi lo cưới vợ đi. Ông bà ở nhà đang chờ mày có chắt rồi đấy. – Mẹ tôi nói…
– Gì nữa đây. Con còn trẻ mà. Cưới xin gì. Với lại Thy nó có bồ rồi. Con với nó chỉ là bạn, không có yêu gì đâu. Bố mẹ chấm nó, con cũng chịu.
– Nó có bồ rồi à? Sao mày ngu thế con. Đứa con gái vậy cũng để mất.
– Mày cũng lớn rồi, bố mẹ không cấm cản mày như ngày xưa mày với con Linh nữa. Mày giờ cũng có suy nghĩ cho tương lai đi. Chứ dạo này bố mẹ thấy mày lông bông quá.
– Con tự điều khiển được cuộc sống của mình. Bố mẹ không phải lo.
– Bố mẹ nói ra vì muốn tốt cho mày. Thôi lo ăn đi rồi còn vô viện với con Thy. Bảo bố mẹ mai đến thăm nó.
– Vâng.
Thế là em ăn xong bữa cơm rồi đi mua cho Thy một bịch chè. Vô viện cũng chả có gì đáng nói. Cũng chọc ghẹo đùa giỡn với nhau rồi nằm coi phim. Ở bên cạnh Thy, em cảm thấy nhẹ người lắm. Nó lúc nào cũng chọc cho em phải tức lên rồi làm em cười. Coi bộ có một con bạn thân thật là có ích. Giúp mình xả stress, quan tâm đến mình. Đôi lúc em tự nghĩ Thy còn quan trọng hơn người yêu nữa. Vậy thì yêu làm gì cho nó khổ.
Kết thúc ngày hôm đó, em một mình đi tản bộ trong công viên. Trời đêm phố núi thật là mát, gió nhẹ với tiếng côn trùng làm em cảm thấy người mình như nhẹ hẳn đi. Đang chìm mình vào thiên nhiên thì em nghe có tiếng gọi.
– Minh. Có phải Minh không?
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện