– Mọi người tâp trung lại đây anh có việc muốn nói. – Anh quản lý gọi to tất cả mọi người lại…
– Sắp tới là lễ 2 – 9, cuối tuần này anh tính tổ chức một chuyến đi Nha Trang cho mọi người, mọi người thấy thế nào?
– Thật hả anh? Đi Nha Trang chơi hả? – Một người trong bọn em hỏi lại.
– Ừm!
– Vậy quán hôm đó nghỉ bán hả anh?
– Không. Anh có nhờ mấy người bạn của anh trông dùm rồi. Vậy nên đứa nào muốn đi chơi thì đăng ký tại quầy nhé. Đứa nào muốn ở nhà làm việc thì anh tính gấp đôi ngày lương. Ok chưa?
– HURAAAAA. Anh Hưng number one. – Quản lý em tên Hưng, tất cả mọi người đều la lên.
Quán có gần mười mấy nhân viên nhưng chỉ có 7 người tham gia. Những người còn lại phần phải đi học, phần muốn ở nhà kiếm tiền. Anh quản lý tính khoảng 10 người đi cho vui vì thế các nhân viên còn lại có thể dẫn theo người yêu hoặc bạn bè của mình đi.
Được rủ thêm bạn đi thì còn gì bằng. Em đăng ký thêm một vé nữa rồi lấy điện thoại gọi cho Thy.
– Nghe mày?
– Đang làm gì đấy em iu?
– Đang đi với anh yêu tao. Có gì không?
– Cuối tuần có rảnh không? Đi Nha Trang chơi với tao.
– Cuối tuần á, sao tự dưng có hứng rủ tao đi Nha Trang vậy?
– Mày có đi không?
– Ừm! Không được rồi, cuối tuần này tao đi với anh yêu rồi, chắc không đi được đâu. Với lại đi với mày nhiều quá sợ anh yêu tao nghĩ.
– Nghĩ cái cứt. Vì ai mà nó có được mày. Không đi phải không? Đỡ tốn.
Cúp máy. Giờ không biết gọi cho ai đây nhỉ? Thằng Huy chăng. Đi với thằng đực rựa thì chán bỏ mẹ. Cho qua. Còn mấy đứa trong lớp thì hầu hết toàn cá sấu. Có vài đứa xinh chắc nó cũng giống con Thy đi với bồ rồi. Chán chẳng biết gọi cho ai. Ừm! Tự dưng nghĩ tới Linh, hay là rủ Linh đi cho vui cơ mà không được, em với Linh có cái vẹo gì đâu mà rủ chưa kể cái cuộc nghe lén hôm bữa mặc dù Linh không biết nhưng em lại có một cảm giác khác với cô ấy giống như có cái gì đấy nó ngăn cản lại vậy…
Còn một cái tên duy nhất đó là My. Dạo này, em với My cũng khá thân với nhau. Chắc là được thôi. Nghĩ tới vậy, em gọi điện cho My…
– Em nghe anh.
– Ừm! My hả? Em đang làm gì đấy?
– Em đang ngồi coi TV, có gì không anh?
– À! Anh gọi điện tính hỏi em cuối tuần nay có rảnh không ấy mà?
– Cuối tuần hả. Rảnh mà có gì không anh?
– Quán café nơi anh đang làm có tổ chức một chuyến đi Nha Trang, em đi chơi với anh được không?
– Nha Trang hả? Ừm… Để tí em gọi lại được không anh. Để em hỏi chị Thy đã.
– Ừm! Có gì nhớ nói cho anh sớm nha. Tại trưa nay là chốt danh sách đi rồi đấy.
– Dạ. Có gì trưa em gọi.
Tắt máy mà trong lòng em cứ cảm thấy hồi hộp sao sao ấy. Cả buổi sáng hôm đó chỉ ngó vô cái điện thoại. Thấy tin nhắn hay cuộc gọi điện tới thì chụp lấy rồi thất vọng khi không phải là My. Sáng đó em nhớ mình lơ đễnh đến nối đổ cả café vào người một thằng nhóc học cấp 3. Nó tính đấm em luôn cơ nhưng cũng may anh quản lý giải quyết ổn thỏa chứ không cũng to chuyện. Bọn trẻ trâu, tí chuyện mà cũng làm ầm lên. Thích thì ra ngoài đường anh chấp.
Tầm 10h thì My gọi điện tới. Em hồi hộp nhấc máy. Cố gắng giữ giọng của mình một cách tự nhiên nhất…
– Anh nghe.
– Ừm! Hôm đi Nha Trang là vào thứ mấy anh.
– Chắc chiều thứ 6 đấy em. Đi đến chiều chủ nhật rồi về.
– Dạ. Chắc em đi được đấy anh. Chị Thy cho phép rồi.
– Vậy hả? Hehe. Nó không cho phép anh cũng bắt nó phải cho.
– Ghê quá ha. Để em méc lại với chị Thy.
– Ấy đừng em. Con bà chằng ấy lại chửi anh nữa.
– Ừm! Mà quán anh làm ở đâu đấy?
– Quán X trên đường Y đấy em. Ra đây chơi luôn không? Anh đang làm ở quán nè.
– Đang rảnh. Chờ em tí em chạy qua.
Cúp máy, em hét lên một cách đầy phấn khích. Mấy thằng nhóc cấp 3 nhìn em như người rừng mới từ trên núi xuống vậy. Mà thôi, quan tâm làm vẹo chi, chúng nó làm sao mà hiểu được cái cảm giác này cơ chứ…
Khoảng nửa tiếng sau thì chiếc Liberty màu trắng của My chạy vào bãi đậu xe. Cô ấy bước vào quán nhìn dáo dác tìm em. Em nhẹ nhàng đến sau lưng…
– HÙ. – My giật mình quay lại. Tay che ngực, em cười nắc nẻ.
– Trời ơi. Cái ông này. Làm người ta hết hồn.
– Em đang tìm ai? Có phải đang tìm một chàng trai men lỳ quyến rũ tên Minh phải không? – My nghe em nói đần mặt ra rồi giả bộ cúi xuống nôn nôn.
– Thôi ghê quá anh ơi. Anh làm ở chỗ này à?
– Thấy đồng phục của anh không mà hỏi?
– Rồi thấy rồi, thế định để khách đứng đây à. Nhân viên làm ăn gì kỳ vậy. Cho gặp quản lý cái coi.
– Ấy ấy. Mời quý khách vào kia. Hehe.
Em lại kéo chiếc ghế ra My lại ngồi. Hôm nay My mặc cái váy giống như hôm đi café trước, có trang điểm nhẹ và khoác theo một cái túi nhỏ. Ngoài trời dường như nắng to làm má của My ửng đỏ trông rất xinh đẹp và dễ thương.
– Em uống gì?
– Như cũ đi anh. – My mỉm cười đáp…
– Vậy đợi anh tí nha.
Em đi vô tự tay pha cho My một ly ca cao nóng tiện thể xin anh quản lý ra ngồi nói chuyện với cô ấy vài phút. Ông quản lý tính nhìn thấy My tính háo gái lại nổi lên hỏi em đứa nào đấy, có bạn trai chưa, làm mai anh đi, anh tăng lương cho… bla… bla. Em lườm ổng và nói nhẹ:
– Bạn trai nó đang làm việc cho anh nè…
Lúc đó ổng mới thôi không hỏi nữa.
– Quán đẹp quá anh ha?
– Ừm! Quán được trang trí theo kiểu Hàn Quốc đấy. – Em ngồi xuống đặt ly ca cao trước mặt cho My…
– Hèn gì em thấy quen quen.
– Quen là sao? Em Đi Hàn Quốc rồi à?
– Không. Em thấy trên phim, nó cũng giống như thế này?
– À. Quên mất, em là fan cuồng Kpop. – Em chọc…
– Này. Không mỉa mai nha. Em chỉ là fan thôi chứ không phải fan cuồng.
– Hehe. Thì anh chọc mà. À quán có bánh kem đấy. Em ăn không anh vô lấy.
– Bánh kem hả? Có vẻ hấp dẫn. Cho em một miếng đi.
– Đợi anh tí. – Em quay vào và lấy cho My một chiếc bánh kem vị cà phê.
– Này. Em ăn đi.
– Chủ quán anh tốt quá ha. Mới mở mà đã cho nhân viên đi du lịch rồi.
– Ừm. Ổng tốt lắm. Đang đứng kia kìa. Nãy giờ em vô ổng hỏi em hoài đấy?
– Hỏi em? Sao hỏi em?
– Thì tại em xinh? Ổng hỏi anh em là ai, có bạn trai chưa có số điện thoại không…
– Thế anh trả lời sao?
– Thì bảo là có bạn trai rồi. Nói anh là bạn trai em. Ổng chỉ cười rồi thôi.
– Anh ghê quá ha. Em là bạn trai anh hồi nào. Đấm cho bây giờ? – My dư dứ nắm đấm trên tay…
– Thì trước sau gì chả là bạn trai của em?
– Tự tin quá ha. Thế còn bé Linh thì sao? Anh tính bắt cá 2 tay à?
Nghe đến bé Linh, em lúc này mới kể toàn bộ sự việc hôm đó em và thằng Huy nghe thấy. Chỉ là tình cờ thôi. Ban đầu My cũng sững sờ lắm nhưng sau một lúc cô ấy chỉ thở dài và cười mỉm. My biết tính Linh, nếu cô bé ấy đã nói vậy thì sẽ không bao giờ thay đổi ý kiến của mình.
– Rồi đấy. Giờ sao anh? Linh nói vậy rồi em cũng hết cách.
– Sao là sao? Em không nhớ giao kèo của em à?
– Giao… giao kèo? – My ấp úng…
– Ừm! Nếu em không hoàn thành công việc đó thì em sẽ phải là người thế chỗ. Giờ Linh đã không đồng ý rồi thì em phải thay vị trí đó thôi.
– Nhưng… nhưng mà?
– Nhưng nhị cái chi. Anh đùa thôi chứ anh không bắt ép em đâu. Anh sao mà đủ khả năng làm bạn trai một người con gái như em được.
Em đành phải rút lui khi thấy mặt My cúi gằm xuống bàn tay chọc chọc đĩa bánh như không cam tâm…
– Anh đừng nói thế. Chỉ tại… – My lại ấp úng.
– Tại sao?
– Tại… tại… Mà thôi. Không nói với anh nữa. Anh toàn chọc em không à?
Nói chuyện thêm vài câu nữa thì My cũng không còn cảm thấy mắc cỡ, lại cười đùa vui vẻ bàn về kế hoạch đi Nha Trang. Khoảng 11h thì My về, em lại quay trờ lại với công việc của mình…
Chiều hôm đó, sau khi hết giờ việc ở quán. Em chạy xe về nhà tắm rửa rồi ra với mẹ. Hôm nay, chú em làm lễ thôi nôi cho thằng em nên mời nhiều người đến tham dự lắm. Khoảng 10h tối thì về chui vô chăn ngủ chuẩn bị sức cho ngày làm việc hôm sau…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện