Tôi dựng xe dưới gốc cây mít cao trót vót, bọn trẻ trong họ đàn đúm hết ngoài cổng, lại nhớ đến ngày xưa… Hồi còn bé tí loắt choắt có mấy anh họ kẻ chơi ô ăn quan những ngày mà nhà có cỗ. Cũng mấy năm rồi chả gặp không biết mấy anh ý ra làm sao nữa.
Nay tôi ăn mặc xuềnh xoàng hết sức, quần ngủ vải nỉ với cái áo gió MU đặc trưng, còn nhỏ ngồi sau lại mặc lịch sự quá mâu thuẫn với tôi, quần bó sắn vài nấc và chiếc giày búp bê, khoác áo dạ màu tím khá bắt mắt, chẳng biết phải dậy từ mấy giờ để làm tóc mà thấy đẹp lạ thường.
– Anh Mạnh – Tiếng con bé Lan nói…
Nó nhận ra tôi khá nhanh và lao từ ngoài cổng vào, mọi người đang làm cỗ cũng ngước nhìn ra cứ như tôi là nhân vật nổi tiếng. Bé Lan chẳng khác gì hồi 3 tháng trước tôi về cả, cả mấy đứa trẻ con lạ lẫm nhìn tôi mặc dù có cho tiền tôi cũng chẳng nhớ nổi mấy đứa này là ai.
– Anh về lúc nào vậy anh? Chị này là người yêu anh hả? – Nó hỏi tỉnh bơ…
– Này thì người yêu – Tôi cốc đầu nó cái đau điếng.
Mọi người thấy tôi rồi ồ ra xem rồi hỏi thăm, năm tay nắm chân như chủ tịch nước về làng vậy. Tôi cuống quýt rồi trả lời từng câu mới tha cho vào nhà, mẹ tôi và cả bố cũng không có nhà luôn, chắc bận việc đâu đấy. Bé Hồng nhìn tôi chào rồi tiếp túc bếp núc với các gì các bác, không có nhỏ ở đây tôi đã lao xuống làm phụ rồi.
Vào đến nhà tôi nhìn thấy con bé Như (con dì) và thằng Minh, thằng Minh thì dán mắt vào cái ipad còn cái Như nhìn tôi không còn vênh như lần còn ở nhờ nhà nó nữa mà nó nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Không biết vì tôi đẹp trai hơn hay là có nhỏ xinh đẹp ngồi cạnh nữa.
– Về bao giờ đấy? – Tôi hỏi Như…
– Em về từ hôm qua. – Nay ngoan dễ sợ.
– Bố mẹ đâu rồi?
– Mẹ em dưới bếp còn bố em với bố mẹ anh đi thăm ai ý.
Tôi đoán chắc là thăm ông bà, ông bà tôi già rồi, nghe nói lôi kéo ông về ở chung với bố mẹ tôi nhưng ông bà không chịu một mực đòi ở lại căn nhà đấy. Giờ tôi đến thăm ông bà chẳng biết có nhớ tôi nữa không.
– Anh, em xuống phụ các bác nhé – Nhỏ kéo tay tôi nói…
– Thôi, xuống phá các bác thì có, ở đây đi.
– Khinh em thế? – Mặt phụng phịu…
– Ờ chả thế, giờ xuống cũng chẳng có gì mà phụ đâu.
Như nói tren ngang…
– Ơ chị đây là người yêu anh hả?
– Ừ – Tôi nói rồi quay sang nháy máy với nhỏ…
– Ừ chị là người yêu của anh, chị tên Quỳnh – Cười tít mắt…
Rồi cũng vừa lúc bố mẹ tôi về, mẹ tôi thì chẳng khác mấy tháng trước gặp còn bố tôi thì cũng chả quan tâm cho lắm, vừa vào đến giữa sân đã to tiếng hỏi:
– Xe kia của ai mà đẹp thế? Các bác có xe mới mà không khao à? – Nói rồi cười như phá…
– Của con – Tôi ngoảnh người ra rồi nói…
Bố tôi nhận ra, mặt không còn bộc lộ cảm xúc gì mà như người mất hồn, đờ đẫn rồi đi vào trong nhà ngồi sát tôi.
– Tao tưởng mày đi luôn rồi không thèm về? – Bố tôi hỏi…
– Con về thăm 2 đứa em, xong con lại đi ngay, bố không phải đuổi.
– Ở lại ăn cơm tết đã, rồi đi đâu tao cũng không phải đuổi.
– Vâng.
Tôi kéo tay nhỏ rồi đi xuống bếp, mọi người cũng đã nấu cơm nước xong, họ nhà tôi khá đông nên phải 5 mâm mới đủ, mẹ tôi lúc đấy mới ra hỏi chuyện tôi:
– Về lâu chưa con?
– Con về từ hôm qua…
– Thế sao không về nhà, ngủ ở đâu?
– Nhà thằng Kiên…
– Ơ mà… ai đây? – Mẹ tôi chỉ sang nhỏ…
– Bạn con thôi…
Nhỏ chào mẹ:
– Con chào bác…
– Chào con, thôi bưng mâm lên dần đi.
Nhao nhao bưng mâm lên, nhà tôi không đủ rộng nên ăn ở ngoài sân, thời tiết cũng ủng hộ nữa nên mọi việc diễn ra khá suôn sẻ. Đám trẻ con thì nhốn nháo lên vì đói, ăn cũng hơi muộn nữa. Tôi thì bị các bác kéo lên mâm các cụ để hầu rượu, nhỏ thì bị các gì kéo sang mâm kia hỏi chuyện.
2 ngày nay bia rượu vào nát hết cả người, bố tôi thì chắc chắn là con nát nhất ở đây rồi, lần đầu tiên tôi thật sự thấy bố tôi uống, luôn đi đầu trong phong trào nâng ly mà chẳng thấy ăn uống gì, mấy bác cũng nhìn hốt. Chơi kiểu tát nước nên hết nhanh, mâm 6 người thì cũng làm gần 2 bát loa to đùng cỡ gần 1 lít chứ không ít. Cũng đến tầm, vài bác không uống được nữa nên xin bê, bố tôi thì bắt đầu nói nhiều hơn và không kiểm soát được cơ thể. Nói liên mồm đến các bác cũng phải sợ, tôi đầu óc hơi quay quay nhưng chưa phải là mức để tôi ra gốc cây gọi bà Huệ được. Nhìn bố tôi mà ngẫm được câu “Uống nhiều rượu chưa phải là biết uống rượu”… Uống nhiều mà không kiểm soát được như người điên dại thế này thì có phải là biết uống rượu không?
Mọi người cản nên bố tôi phải ngừng, đi thẳng vào giường ngủ luôn, tôi chẳng ăn uống được gì nhiều nên phi sang mâm nhỏ đang ngồi ăn ké. Có dì, bác, mẹ, nhỏ, Như và cả 2 đứa em tôi nữa.
– Mạnh, từ lúc chuyển đi sao ít vào nhà gì chơi thế hả? – Dì tôi nói.
Gãi đầu gãi tai:
– Dạ tại cháu bận quá mà.
Bác (chị của mẹ tôi) nói:
– Mẹ nó thấy thằng Mạnh càng lớn càng đẹp trai hơn không, nó thay đổi nhìn chả khác gì dân thành phố rồi, lại còn người yêu về nữa.
Tôi ngớ người:
– Người yêu nào?
– Ơ thế không phải cái Như nó vừa bảo đấy à?
2 Đứa nhìn nhau mà tôi tí thì phọt cả miếng thịt đang nhai trong mồm.
– Mày ăn đi, nãy uống bên kia chắc tí lên giường ngủ chứ đi đâu được nữa.
– Ui zời mấy bác uống có là gì, cháu vẫn đủ đi 3 vòng HN nhé – Vỗ ngực…
– Thôi thôi em xin – Giờ mới thấy nhỏ nói.
Tôi cặm cụi ăn để cho các bác các gì dọn mâm, cũng mệt nên tôi lăn vào giường của 2 đứa em ngủ lúc nào không hay, còn nhỏ thì đi rửa dọn ở dưới bếp.
Chiều gần 4 giờ tôi dậy vì tiếng điện thoại, không phải của tôi mà là của nhỏ. Nhỏ đang ngồi cạnh tôi thì có người gọi đến.
– Con nghe… dạ con đi chơi… 2 3 hôm nữa con về, được nghỉ tết mà… vâng… đi với bạn con… vâng vâng rồi sau con về.
– Ai gọi vậy em? – Tôi dụi mắt ngồi dậy hỏi…
– Mẹ em.
– Giờ đi đâu anh?
– Lại về nhà thằng Kiên thôi.
– Anh không định ở đây à? Nhà anh cơ…
Tôi tren ngang…
– Kệ đi…
Ra chào bố mẹ, rồi chọc 2 đứa em chút rồi cũng đi thẳng về nhà thằng Kiên. Mẹ và nó đang bán hàng, vào nằm giường luôn còn nhỏ ra ngoài nói chuyện với mẹ, thằng Kiên chút rồi cũng vào.
– Mày đọ tửu với ông già hay sao mà nồng nặc thế?
– Ừ, mấy bác lôi kéo, ngày trước ông già tao uống ác thế hóa ra cũng lìu tìu lắm. – Tôi tặc lưỡi.
– Mệt thì ngủ đi, tao xuống nấu cơm. Muộn mẹ rồi.
– Mới gần 4 rưỡi mà làm gì nấu sớm.
– Thì nói thế cho oai, tao té đây.
Chưa kịp ngủ thì có điện thoại rung, tưởng 3 thằng quỷ kia bàn giao cái gì nhưng không ngờ là Mai lại gọi cho tôi.
– Anh nghe đây.
– Mấy ngày nay mất tăm đâu thế? – Giọng hơi trầm…
– À anh hơi bận thôi, sao không em…
– Không, nãy qua phòng anh không thấy anh đâu, em nhờ bác chủ nhà cầm hộ áo cho anh rồi đấy. Bao giờ về thì lấy nhé.
– Ơ, mùng 1 em không về quê à?
– Em về lúc từ hôm kia trưa nay lại lên làm vài thứ, xong rồi tí em lại bắt xe về.
– Thế em đang ở đâu? Sao ồn vậy?
– Em đang ngoài đường, vừa từ phòng anh về mà. Thôi có gì nói chuyện sau, em tắt đây.
Giọng em trầm và buồn, khác hẳn những lần trước, chắc em đang phải suy nghĩ về vấn đề nào đó khiến em như vậy… Mà tôi giờ cũng… có làm gì được cho em đâu…