Do dự một chút chưa chịu nghe máy, Tử Lam tự nói với mình phải bình tĩnh, bình tĩnh…
Sau khi tâm trạng Tử Lam ổn định như cũ, cuối cùng quyết định nghe cuộc điện thoại này.
” Xin chào! Tôi là Lâm Tử Lam! ” Giọng của nàng dù thế nào cũng có chút khẩn trương.
” Cô đang ở đâu? ” Đối phương hỏi nàng có một giọng nói trầm thấp từ tính.
Một khắc kia, Tử Lam cho rằng mình đã nghe nhầm rồi, sửng sốt chốc lát, nàng hỏi ” Ai vậy? ”
” Mặc Thiếu Thiên ” Giọng điệu bình thản làm người ta không hiểu hắn muốn gì.
“… ” Chết tiệt! Giờ này hắn gọi nàng làm gì? Sao lại biết số điện thoại của nàng.
Quả nhiên, nàng không có nghe nhầm, nhưng hắn gọi cho nàng làm gì?
Tử Lam không khỏi chột dạ, mắt hướng về phòng bếp Hi Hi đang nấu cơm, âm thanh nàng đè thấp xuống hết mức có thể..
” Mặc tổng, có chuyện gì không? ” Nàng nhỏ giọng hỏi.
” Mặc Thiếu Thiên hơi nhíu mày, mở miệng yêu cầu ” Hiện tại, ra ngoài.. ”
” À ” Tử Lam ngu ngơ, ra ngoài gì?
” À cái gì mà à! Bậy giờ lập tức ra bên ngoài! ” Mặc Thiếu Thiên không kiên nhẫn nói lại thêm lần nữa.
” Mặc tổng, giờ đã khuya lắm rồi, có chuyện gì không thể để sáng ngày mai nói không được sao? ” Giọng nàng sâu kín hỏi lại.
” Lâm Tử Lam, không cần kò kè mặc cả với tôi, đừng quên cô từng đồng ý với tôi một điều kiện! Bây giờ cô lập tức ra ngoài cho tôi! ” Mặc Thiếu Thiên tức giận thực sự, nữ nhân này thực không nghe lời, rất biết cách chọc giận hắn, hừ!
“… ” Tử Lam bộ mặt yểu xìu như bong bóng xì hơi.
Nàng còn có thể nói gì sao?
Củng không biết hắn bị khỉ gió gì, hơn nữa đêm lại muốn nàng ra ngoài với hắn, mặc dù trong lòng nàng vạn lần không muốn đi nhưng nàng đã đồng ý với hắn sẽ làm một việc theo yêu cầu của hắn.
” Được rồi, đợi chút! ”
” Còn nữa, nhớ ăn mặc thật xinh đẹp biết không ” Mặc Thiếu Thiên không quên nhắc nhở nàng điều này.
Tử Lam giận nghiến răng nghiến lợi, lúc thì nói nàng giống bình hoa, giờ thì bắt nàng mặc thật đẹp không hiểu trong đầu hắn chứa những gì?
Tắt điện thoại, Tử Lam âm thầm suy nghĩ làm sao để nói chuyện này với bảo bối, vì vậy Tử Lam đứng lên đi thẳng đến cửa phòng bếp nhìn Hi Hi vẻ mặt đầy ái náy ” Bỏa bối, mẹ muốn đi ra ngoài một xíu… ”
Hi Hi rất bình thản, ngay cả đầu cũng không ngẩn lên nhìn Tử Lam một cái ” Ân, mẹ đi đi ”
“… ” Tử Lam giật mình, bảo bối trả lời trôi chảy thuận lợi, thậm chí một câu tra hỏi cũng không.
Tử Lam có chút kinh ngạc, nhưng lại không dám quá hưng phấn quá mức, nàng sợ Bảo bối ngộ nhở phát hiện sẽ không tốt cho lắm!
Nàng chỉ hướng Hi Hi nói thêm một câu với bé ” Ừm, rất nhanh mẹ sẽ trở về! ”
” Dạ, bảo bối biết ” Mặc dù đầu không ngẩng nhưng Hi Hi biết người mẹ bé sắp gặp là ai? Mẹ làm sao giấu bé được chứ, haiz, mẹ không nói bé cũng không hỏi. Trong con ngươi thoát chút giảo hoạt…
Tử Lam trở về phòng, tùy tiện mặc một bộ y phục, liền bươc chân ra khỏi nhà, nàng căn bản đem lời dặn dò lúc nảy của Mặc Thiếu Thiên ném sau lưng.. Kêu nàng mặc đẹp là nàng sẽ làm theo lời hắn nói sao?
Mới vừa xuồng lầu, một chiếc Lamborghini chạy vụt tới trước mặt nàng, Tử Lam cả kinh, khi vừa nhìn thấy người đến là Mặc Thiếu Thiên con ngươi nàng trong phút chốc mở to, tràn đầy kinh ngạc và khiếρ sợ.
” Anh… Anh tại sao lại ở chổ này… ? ” Tử Lam hoảng sợ hỏi, trong mắt chứa đựng lo lắng bất an, nàng không muốn hắn xuất hiện nơi đây.
” Nữ nhân đúng thật là phiền toái, cút lên xe ngay cho tôi ” Mặc Thiếu Thiên ra lệnh cho nàng, đúng thật là một nữ nhân cứng đầu không nghe lời, bảo nàng mặc xinh đẹp vậy mà có chịu nghe hắn đâu, thích chống đối hắn lắm hay sao?
Tử Lam thật lòng nhận thấy Mặc Thiếu Thiên đúng thật là một người không có phẩm đức mà, thường thích làm người khác lăn qua lăn lại, nhưng nàng không thèm so đo với hắn, việc quan trọng bây giờ là mang hắn cút xa chổ này càng nhanh càng tốt, để tránh hắn sẽ thấy những điều không nên thấy… Chẳng hạn như Hi Hi bảo bối của nàng! Vì thế Tử Lam chỉ có thể ngoan ngoãn bước lên xe.
Mới vừa thắt dây an toàn, Tử Lam không khỏi hiếu kỳ nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi ” Mặc tổng, làm sao anh biết nhà tôi ở nơi này? ”
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi cười xem thường câu hỏi của nàng ” Muốn biết địa chỉ của cô, rất khó sao? ”
“… ” Tử Lam không nói nên lời, có cần như vậy coi thường nàng hay sao?
Nhìn hắn cười Tử Lam cảm thấy nụ cười ấy rất huyền ảo, một cảm giác hư vô đập vào trái tim nàng.
Mặc Thiếu Thiên chợt nheo lại con ngươi tĩnh mịch, tiến lại gần nàng, nhỏ giọng mở miệng ” Cô thật giống như lo lắng sự xuất hiện của tôi tại nơi này… ? ”
Tim Tử Lam như ngừng đập, cả người nàng chợt run lên vội vàng lui về phía sau, gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn thanh thuần động lòng người mỉm cười thật tươi nhìn Mặc Thiếu Thiên ” Đâu có, tôi chỉ sợ người khác hiểu lầm mà thôi… ”